Chương 86 Quyển cuối (mười ba)

Thành Lạc Gia mang mẫu thân vào khách sạn, từ thang máy tầng 19 bước ra, tìm được phòng Nam Tinh, gõ cửa phòng. Cửa chỉ chốc lát sau là mở, nhưng người mở cửa lại là Khâu Từ. Hắn sửng sốt, Khâu Từ có vẻ biết hắn sẽ tới, nói: "Vào đi, Nam Tinh đang đợi mọi người."

Khâu Từ nhìn mẫu thân Thành Lạc Gia thêm vài lần, so với lần trước gặp mặt, Lý Nhụy quả thực tiều tụy như đã biến thành người khác. Tóc của bà ta được chải gọn gàng, nhưng hốc mắt hãm sâu, khí sắc toàn thân đều cực kém.

Trên người quanh quẩn một hơi thở kỳ quái, tuyệt đối không bình thường.

Thành Lạc Gia đỡ mẫu thân vào, gian phòng này rất lớn, giống như là một căn chung cư nhỏ, có phòng bếp mở và phòng khách nhỏ, nhưng những nơi mắt có thể nhìn đến, chỉ có một gian phòng ngủ. Giày có nam có nữ, trên bàn có hai cái ly, trên sô pha còn có áo khoác nữ.

Hai người bọn họ đã ở chung.

Thành Lạc Gia không nói gì thêm, Khâu Từ đã rót trà cho bọn họ. Lý Nhụy run rẩy nhận lấy, suy yếu đến độ ngay cả sức bưng ly trà cũng sắp cạn.

Lát sau Nam Tinh thay xong quần áo từ trong bước ra, nhưng vừa thấy Lý Nhụy, đồng tử liền co rụt lại.

Nàng bước nhanh đến, tóm lấy cổ tay Lý Nhụy, dùng sức ấn một cái, mạch máu nổi trên cổ tay nhìn như có trùng bơi, không ngừng bơi qua bơi lại trong mạch máu, cử động cực nhanh.

"Mẹ của cậu bị nguyền rủa." Nam Tinh hỏi, "Có phải vừa nhắm mắt lại liền thấy những thứ đáng sợ hay không?"

Lý Nhụy vốn dĩ tới lúc này cũng không ôm hy vọng gì nữa, nhưng nhi tử kiên trì, liền tới đây. Nghe thấy những lời này, trong mắt bà ta lại cháy lên hy vọng. Hai ngày này bà ta đã nghe vô số bác sĩ nói cái gì mà thân thể kém, dinh dưỡng không đủ, thân thể suy nhược. Lại không có một ai có thể giải thích vì cái gì bà ta vừa nhắm mắt thì thấy ác mộng, nhưng cô nương này vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

"Đúng......đều là mấy thứ đáng sợ, quỷ quái, quỷ quái dữ tợn, nhìn thật đến mức không giống như là giả."

Thành Lạc Gia lo lắng hỏi: "Nam Tinh, cô có biện pháp sao?"

"Có." Nam Tinh nói, "Nơi này là khách sạn, có rất nhiều phòng trống, cậu đi đặt một gian nghỉ ngơi đi, bởi vì cần rất lâu."

"Tôi có thể chờ."

"Nhưng tôi không tiện để cậu thấy tôi làm những gì."

Thành Lạc Gia khựng lại, đành phải đứng dậy, nói: "Mẹ, mẹ cứ tin tưởng Nam Tinh, cô ấy sẽ chữa khỏi cho mẹ. Con ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì mẹ kêu con, được không?"

Lý Nhụy gật đầu, bà ta lại nhìn nhìn Nam Tinh, thì ra đây là Nam Tinh, người mà nhi tử bà ta thích. Nhưng cô nương này thoạt nhìn cũng không thích nhi tử của bà ta, hơn nữa hiển nhiên là đã có bạn trai.

Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, bà ta ngay cả sức bưng trà cũng không có, nhưng vẫn có sức nhìn nàng thêm vài lần, nghĩ đến chuyện của nhi tử.

Chờ Thành Lạc Gia ra ngoài, Nam Tinh liền nói: "Người này chắc là rất hận bà, cho nên mới hạ nguyền rủa ác độc như vậy, bà có đắc tội ai hay không?"

Lý Nhụy đột nhiên nghĩ tới Lê Khang Thành, rốt cuộc mấy chứng bệnh trạng này đều là sau khi bà ta nói chia tay ông ta mới xuất hiện. Nhưng một khi nói ra mà bị hỏi kỹ, quan hệ tình nhân của bà ta và Lê Khang Thành liền bị lộ tẩy. Bà ta lắc đầu, nói: "Không có."

Nam Tinh đã gặp qua quá nhiều người, một chớp mắt do dự của bà ta cũng không thể thoát khỏi mắt nàng. Ngay cả Khâu Từ cũng cảm thấy Lý Nhụy có người để hoài nghi, nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, bà ta không muốn nhắc tới.

"Tôi trước tiên cởi bỏ nguyền rủa cho bà." Nam Tinh buông cổ tay của bà ta, đứng dậy vào nhà lấy đồ vật trong ba lô, lúc đi liếc mắt ra hiệu cho Khâu Từ một cái.

Một lát Khâu Từ cũng vào, thấp giọng: "Làm sao vậy?"

"Cát Hồng." Nam Tinh giương mắt nhìn hắn, nói, "Huyết cổ cũng là một trong những cấm thuật của Nam gia, ngoại trừ Cát Hồng, tôi không thể nghĩ ra người thứ hai biết dùng. Muốn hạ nguyền rủa này, không phải là chuyện ngày một ngày hai, cho nên Lý Nhụy nhất định là đã gặp qua Cát Hồng, hoặc là nói, bà ta gặp qua người bị Cát Hồng đoạt xá. Loại chú thuật này ngày thường sẽ không có gì, cần người thi chú mở ra chìa khóa, giống như dưỡng cổ trong thân thể người khác, không nghe lời, liền đem đối phương chậm rãi cắn nuốt."

"Nếu thật là vậy, đúng là tác phong của Cát Hồng." Khâu Từ nghĩ nghĩ, nói, "Chỉ là bà ta có vẻ không muốn nói......để tôi nghĩ cách."

Lúc Lý Nhụy đang đợi, cũng có ý đồ thuyết phục bản thân nói hết mọi chuyện cho Nam Tinh, nhưng chuyện như vậy bà ta thật sự không thể nói nên lời.

Cửa phòng mở ra, nhưng bước ra là Khâu Từ. Lý Nhụy không thấy Nam Tinh, cũng không có sức lực để hỏi, liền chờ ở đó. Khâu Từ đến rót trà, nói: "Thành thái thái, cháu tên Khâu Từ, là đệ đệ của Lê Viễn."

"Tôi biết cậu."

"Lời cháu nói, Thành thái thái đại khái là nghe cho biết đi?" Khâu Từ tiếp tục nói, "Người hạ chú cho bác, không phải người lương thiện, độc huyết cổ này, không phải ở trong người bác một sớm một chiều. Ngày thường cũng sẽ không có chuyện gì, để chú thuật có hiệu lực, là yêu cầu người hạ chú đích thân mở khóa. Cho nên cháu nghĩ, người nọ quen biết bác, hơn nữa giao tình không cạn, nhưng gần đây quan hệ tan vỡ, cho nên hắn mới mở khóa. Có điều cháu không nghĩ ra được, phải có hận ý bao lớn, mới có thể muốn hạ sát thủ với bác."

Lý Nhụy trong lòng chấn động, hỏi: "Đã sớm chôn xuống?"

"Đúng vậy."

Lý Nhụy buồn bã cười, bà ta cho rằng cho dù Lê Khang Thành không yêu mình, ít nhất cũng có chút cảm tình, không nghĩ tới......

"Người này muốn gϊếŧ bác, cho dù lần này Nam Tinh giải được, khó đảm bảo hắn sẽ không làm tiếp. Hơn nữa lần này là gϊếŧ bác, ai biết hắn có phải cũng có sát tâm với người bên cạnh bác hay không."

Lý Nhụy sửng sốt, bà ta đột nhiên nhớ ra bà ta từng nói với Lê Khang Thành, bởi vì A Lạc là bạn tốt của Lê Viễn, cho nên ủng hộ Khâu Từ. Vậy Lê Khang Thành có thể ghi hận con trai của bà ta hay không?

Toàn thân bà ta lạnh băng, trong lòng đã thập phần hoảng loạn. Bà ta nói: "Nếu tôi nói ra người nọ là ai, các người có thể gϊếŧ hắn hay không?"

Khâu Từ không nghĩ tới Lý Nhụy cũng là người tàn nhẫn, vừa mở miệng chính là gϊếŧ. Hắn nói: "Phải xem người nọ đã làm cái gì."

"Hắn muốn gϊếŧ tôi, như vậy còn chưa đủ?" Lý Nhụy nói, "Các người đồng ý với tôi, gϊếŧ hắn, tôi liền nói cho các người hắn là ai."

"Ha." Cửa phòng lại mở, Nam Tinh cười lạnh một tiếng đi ra, nói, "Bà coi chúng tôi là cái gì? Muốn dùng chuyện này tới áp chế chúng tôi. Bà không nói cho chúng tôi biết, đối với chúng tôi có tổn thất gì? Không có. Lý Nhụy, bà muốn ép bức người khác, cũng xin suy xét rõ ràng bản thân mình đang ở trong tình cảnh gì. Tôi xem mặt mũi con trai bà, sẽ giải quyết huyết cổ cho bà, chuyện còn lại, tôi không muốn biết."

Lý Nhụy ngây người, cô nương này nói chuyện lạnh như lưỡi đao.

Khâu Từ bất đắc dĩ nói: "Đúng là như thế, là cháu quá tò mò, hiện tại không hiếu kỳ nữa. Thành thái thái, giải xong huyết cổ liền làm phiền ngài rời đi, đừng kéo chuyện phiền toái cho chúng cháu nữa."

"Từ từ." Lý Nhụy đã suy nghĩ cẩn thận, bà ta sợ huyết cổ thật sự là Lê Khang Thành hạ, vậy con trai của bà ta chỉ sợ cũng rất nguy hiểm, bà ta bất chấp mặt mũi, nói, "Có thể là Lê Khang Thành, bá phụ của Khâu Từ cậu."

Đang điểm huyết vẽ bùa động tác của Nam Tinh khựng lại, Khâu Từ cũng kiềm chế mấy nghi vấn trong lòng lại.

Lý Nhụy nói ra những lời này, ngược lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, những câu kế tiếp, bà ta cũng không che giấu nữa, nói: "Tôi và Lê Khang Thành, quan hệ hơn cả bằng hữu, hắn muốn tôi khuyên ba của A Lạc, đừng ủng hộ cậu, mà hãy ủng hộ hắn. Nhưng A Lạc lựa chọn cậu, cho nên tôi làm mẹ, cũng cùng hắn thuyết phục ba hắn. Đại khái là như vậy, Lê Khang Thành hận tôi, muốn gϊếŧ tôi."

Bà ta bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ngược lại nhìn về phía Nam Tinh, nói: "Có một việc tôi không biết có nên nói với cô hay không, lúc trước khi tôi ở trước mặt Lê Khang Thành từng nhắc tới tên của cô, hắn phản ứng rất kỳ quái, như là rất để ý tới cô."

Khâu Từ khẽ nhíu mày, nói: "Vì sao chuyện nhỏ như vậy bác lại nhớ rõ như vậy?"

Lý Nhuỵ nhàn nhạt nói: "Bởi vì tôi là nữ nhân."

Khâu Từ đột nhiên hiểu ra, ghen. Hắn tức khắc hiểu rõ quan hệ giữa Lý Nhụy và Lê Khang Thành.

Lý Nhụy trầm mặc, thản nhiên nói: "Tôi biết mấy người đoán được cái gì, chuyện này tôi sẽ thẳng thắn với ba ba của A Lạc, hết thảy hậu quả, tôi sẽ gánh vác."

Chỉ là nếu để con trai biết, bà ta không biết hắn sẽ thất vọng, sẽ hận bà ta đến cỡ nào. Nhưng bà ta không thể giấu diếm nữa, đây không phải là cuộc sống bà ta muốn. Lúc trước sau khi A Khổng xảy ra chuyện, quan hệ giữa bà ta và con trai rất tệ, chồng lại thường xuyên không ở nhà. Khi đó Lê Khang Thành xuất hiện, ôn nhu săn sóc, bù đắp rất tốt cho khoảng trống trong lòng bà ta.

Sự tình cứ như vậy thuận theo tự nhiên mà phát triển, thành tình nhân của nhau.

Nhưng hiện tại Lý Nhụy hoàn toàn tỉnh ngộ, Lê Khang Thành căn bản chính là kẻ tiểu nhân, những gì hai người trải qua, làm bà ta thấy ghê tởm, làm bà ta tràn ngập cảm giác tội lỗi. Con đường có thể rửa sạch cảm giác tội lỗi này, chỉ có thẳng thắn với chồng.

Nam Tinh hỏi: "Tùy tiện hỏi một câu, trên người Lê Khang Thành có dấu máu hay ấn ký cùng loại hay không?"

Lý Nhuỵ nghĩ nghĩ, nói: "Có, ở gáy."

Nam Tinh cố nén phập phồng trong lòng, hỏi: "Xin hỏi là vẫn luôn có?" Việc này không bài trừ là Lê Khang Thành trời sinh đã có dấu vết, nàng cần xác nhận rõ ràng.

Lý Nhuỵ khẽ lắc đầu: "Tôi cũng không biết, từ hai năm trước khi ở bên nhau, đã có." Bà ta nói xong, lại nghĩ tới cái gì, nói, "Nếu cô muốn biết trước kia có hay không, hỏi một người, chị ta nhất định biết."

"Ai?"

"Thẩm Hân."

Nam Tinh nhíu mày, chưa bao giờ nghe qua tên này, nhưng Khâu Từ lại cảm thấy quen tai, nghĩ cẩn thận, nói: "Vợ của Lê Khang Thành."

Nam Tinh hiểu ra, dựa theo suy tính của nàng, Lê Khang Thành rất có khả năng là vào năm sáu năm trước bị đoạt xá, sau khi bị đoạt xá, dấu máu mới có thể xuất hiện. Nhưng nghe nói Lê Khang Thành và vợ ông ta kết hôn đã mười mấy năm, cho nên nếu trước đó không có, Lê Khang Thành nhất định chính là Cát Hồng.

Lý Nhụy lại nói: "Hân tỷ làm người rất hiếu thắng, cũng đích xác là nữ cường nhân. Chị ta cùng Lê Khang Thành cũng coi như là phu thê ân ái, mấy năm trước đột nhiên lạnh nhạt với Lê Khang Thành, kinh doanh sự nghiệp riêng cho bản thân, hai người ở riêng đã nhiều năm, tính lên cũng đã lâu không gặp. Tôi và chị ta giao tình không thâm, chuyện gặp mặt, cô cậu phải tự an bài."

Khâu Từ nói: "Tôi đi an bài."

Khâu Từ cũng không biết số điện thoại của Thẩm Hân, hỏi Lâm Mạn.

Nam Tinh thấy hắn quay về phòng ngủ gọi điện thoại, vì thế đi giải cổ cho Lý Nhụy. Cát Hồng luôn thích hạ cấm thuật, ỷ vào bản thân là trường sinh thân thể, cho nên không hề cố kỵ mà dùng cấm thuật, việc này với lão ta mà nói là không hề tổn thương. Nhưng đối với người giải cổ, lại có hao tổn rất lớn.

Khi Khâu Từ đi gọi điện cho Thẩm Hân, thanh âm tiếp điện thoại rất bình tĩnh, tĩnh đến có chút lạnh.

"Chào ngài, cháu là Khâu Từ, đệ đệ của Lê Viễn."

Thanh âm đầu kia bình đạm, nói: "Tiểu Lê tổng lúc này gọi điện, có chuyện gì? Bàn chuyện làm ăn?"

"Không phải việc làm ăn, là muốn gặp ngài."

"Nếu không phải việc làm ăn, có gì để gặp, tôi và Lê gia các cậu đã không có quan hệ gì nữa."

"Là chuyện về Lê Khang Thành."

Thẩm Hân trầm mặc một lát, nói: "Cậu ở Thượng Hải?"

"Ở."

"Tôi ngày mai sẽ bay đến Thượng Hải."

Khâu Từ không nghĩ tới đề cập đến Lê Khang Thành, Thẩm Hân liền bằng lòng gặp bọn họ. Hắn nói cho Thẩm Hân thời gian cùng địa điểm gặp mặt, treo điện thoại đi ra, liền thấy Nam Tinh đang trừ cổ cho Lý Nhụy.

Nàng cắt một nhát trên cổ tay Lý Nhụy, máu nhiễm đỏ tay nàng, như là máu chảy ra từ chính tay nàng. Lý Nhụy có chút hoảng sợ, mới vừa giật giật, liền nghe Nam Tinh trầm giọng: "Đừng cử động."

Lý Nhụy không dám động, nhưng kỳ quái là cho dù dao cắt lên tay bà ta, bà ta cũng không cảm thấy đau.

Nam Tinh lấy chưởng ấn phù văn, ấn lên miệng vết thương kia. Phù văn nháy mắt bị máu nhiễm đỏ, hóa thành phù văn màu trắng, từ miệng vết thương chui vào thân thể Lý Nhụy, nhanh chóng chuyển động.

Một lát sau, phù văn kia liền kéo thứ gì đó ra khỏi miệng vết thương, nó gắt gao cuốn một thứ bò ra ngoài, nhưng bên trong chỗ "bụng" đang cuốn lên vẫn có thứ gì đó luôn giãy giụa, muốn chui trở lại thân thể Lý Nhụy.

Phù văn hao hết khí lực, dùng sức lăn ra ngoài, cái bụng mở ra, một con trùng nhỏ màu đỏ máu liền muốn chạy trốn, nháy mắt bị Nam Tinh dùng chủy thủ chọc thủng, máu bắn ra xa nửa trượng, huyết cổ kia giãy giụa một lát, liền chết, hóa thành một bãi máu loãng.

Nam Tinh rút chủy thủ lên, nói: "Đi rửa ráy đi, không có việc gì, chỉ là bà đừng để Lê Khang Thành nhìn thấy bà, nếu không lão ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra trên người của bà đã không còn huyết cổ, bà cũng phải tiếp tục giả bệnh với người ngoài."

Lý Nhụy hỏi: "Giả tới khi nào, cả đời sao?"

"Không cần." Nam Tinh nói, "Bà chờ một thời gian, có lẽ không cần quá lâu."

Trên tay nàng còn nắm chủy thủ lấy máu, khi nói những lời này, lạnh lẽo bình tĩnh, không hiểu sao lại đáng tin cậy. Lý Nhụy bỗng nhiên hiểu tại sao con trai mình sẽ thích nàng, hào quang trên người cô nương này, làm người ta thích.

Nam Tinh cất bước định đi, thân thể liền suy yếu đến lảo đảo. Vẫn luôn nhìn nàng Khâu Từ một bước dài ôm lấy nàng, để nàng dựa. Chủy thủ rơi keng xuống đất, Nam Tinh ngay cả sức nắm chủy thủ cũng không có. Lúc Khâu Từ ôm nàng, có thể cảm giác được thân thể của nàng đang phát run.

Hắn gắt gao ôm lấy nàng, quay đầu lại nói với Lý Nhụy: "Thành thái thái, bác đi rửa tay, rửa sạch sẽ liền ra ngoài đi."

Lý Nhụy thử đứng lên, vậy mà lại có sức lực, bà ta vào phòng tắm thử nhắm mắt lại, phát hiện không thấy những thứ ác ma đáng sợ kia nữa. Huyết cổ của bà ta thật sự được giải, bà ta thấy vạn phần may mắn, vội vàng rửa tay sạch sẽ rồi ra ngoài.

Vẫn luôn chờ ở bên ngoài Thành Lạc Gia thấy mẫu thân đã có sức tự mình đi ra, nở nụ cười, liền định vào tìm Nam Tinh, lại bị mẫu thân ngăn lại. Lý Nhụy lắc đầu, nói: "A Lạc, con không hợp với Nam Tinh, làm bằng hữu bình thường đi."

Thành Lạc Gia vi lăng: "Con không thích hợp?"

"Đúng vậy." Lý Nhụy từ lúc thấy Khâu Từ ôm lấy Nam Tinh, Nam Tinh liền đem toàn thân đều giao cho Khâu Từ, đã nhìn ra được, bọn họ thích nhau, đã không còn chỗ cho người khác chen chân, "Khâu Từ thích hợp với nó, nó cũng thích hợp với Khâu Từ. Con đừng tiếp tục nữa, sẽ bị tổn thương."

Thành Lạc Gia không nghĩ tới ngay cả mẹ hắn cũng nói những lời này, bọn họ đúng là yêu nhau, ngay cả người khác liếc mắt một cái cũng đã nhìn ra sao? Hắn có chút thất thần, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Mẹ, con sẽ không chen chân vào bọn họ, nhưng việc con thích Nam Tinh, sẽ không thay đổi."

Lý Nhụy thở dài, con trai vẫn cứ cố chấp, nhưng cố chấp có lý trí, bà ta cũng không phản đối.

"Đi thôi, A Lạc."

Thành Lạc Gia im lặng hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."

Từ bỏ, không có nghĩa là không thích nữa, chỉ có nghĩa là không có cơ hội thích hợp.

Trong phòng, Khâu Từ đã ôm Nam Tinh tới phòng tắm, lau máu trên tay cho nàng, rửa mặt cho nàng.

Ý thức của Nam Tinh dần dần quay lại, nhưng sắc mặt vẫn rất kém cỏi. Nàng mơ hồ cảm giác được Khâu Từ đang mở nút áo của nàng, đột nhiên có sức lực, mở mắt nhìn hắn: "Không cần."

"Tôi thay quần áo cho cô, trên quần áo dính rất nhiều máu." Khâu Từ ôn thanh nói, "Chờ thay quần áo xong, mới lên giường nghỉ ngơi tốt được, cô ngủ một giấc thật tốt, cái gì cũng đừng lo......"

"Đừng......" Nam Tinh túm chặt áo mình, bực bội, "Đừng đυ.ng đến tôi."

Khâu Từ đành phải buông tay: "Vậy tôi ôm cô lên giường."

—— máu dính lên giường, luôn có cảm giác xấu hổ khi phải giải thích cho nhân viên dọn phòng.

Hơn nữa Nam Tinh cứ mặc y phục dính máu như vậy mà ngủ, không biết có thể ngủ ngon hay không. Khâu Từ cúi người bế Nam Tinh lên, dư quang dừng trên chỗ vừa rồi mới cởi bỏ năm cái nút.

Làn da rất trắng, còn có ngực.

Hắn hít sâu một hơi, bế nàng lên giường, không đợi hắn đắp chăn xong, bỗng nhiên lại thấy Nam Tinh nghiêng người, góc áo đằng sau bị cuốn lên. Ánh mắt hắn đảo qua phần lưng lộ ra một nửa của nàng, sững người.

Lưng Nam Tinh, có vô số vệt đỏ. Những vệt đỏ đó, giống như là một đao một đao khắc lên sống lưng, vết thương cơ bản đều là vết thương cũ năm xưa, nhưng vết dưới cùng, lại như là mới vừa cắt không lâu.

Hắn lại nhịn không được, xốc lớp áo sau lưng của nàng lên, trên lưng, vẫn dày đặc những vệt đỏ của vết thương cũ.

"Nam Tinh......" ngón tay Khâu Từ đã phát run, khó có thể tin mà nhìn đám vết thương có lẽ đã làm người vô cùng thống khổ kia.

Nam Tinh quay người lại, nhìn chằm chằm hắn nói: "Tôi đã nói không cho chạm vào tôi, không được nhìn."

"Mấy vết thương này là sao mà có?"

"Không có gì, anh đừng hỏi."

"Nam Tinh." Khâu Từ lần này không lui bước, hắn thậm chí rất tức giận, vì sao nàng chịu khổ, lại không nói gì với hắn, "Vết thương từ đâu mà ra?"

Nam Tinh không nghĩ tới hắn không bỏ qua giống như trước kia nữa, mà ngược lại còn giận. Nàng nhắm hai mắt, thấp giọng: "Đừng hỏi."

Sau khi nàng nói xong, vẫn không nghe thấy Khâu Từ nói gì. Trầm mặc như vậy làm nàng lo lắng, lại mở bừng mắt. Khâu Từ không đi, vẫn ở cạnh nàng, chỉ là an tĩnh mà nhìn nàng. Không giận nữa, nhưng cũng không cười. Hắn thấy Nam Tinh nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng.

"Cô chịu khổ nhiều như vậy, nhưng tôi một chút cũng không biết." Khâu Từ cúi người, nhẹ nhàng ấn lên gò má nàng một cái hôn, "Về sau mấy vết thương này, có phải còn tiếp tục gia tăng hay không?"

Nam Tinh vốn dĩ định nói dối, nói là sẽ không, nhưng chớp mắt chần chờ, đã bị Khâu Từ nhìn thấu.

Khâu Từ lập tức ngồi dậy: "Nam Tinh."

Nam Tinh chậm rãi nhắm mắt lại, hồi lâu mới nói: "Cái giá của trộm mệnh." Nàng nhẹ nhàng nói, "Muốn ăn cắp ký ức của đồ cổ, là một trong những bí thuật của Nam gia, bất luận bí thuật gì, đều phải trả giá đại giới. Tổ phụ vì để hiểu biết nhiều hơn về đồ cổ của các triều đại, đem bí thuật đại giới hạ cho người thi chú, trộm một lần ký ức, liền phải trả giá nhất định thọ mệnh. Những thọ mệnh đó cũng không nhiều, đối với tôi mang trên người tính mạng của hơn 300 tộc nhân mà nói, càng không nhiều. Nhưng bởi vì mệnh của tôi là của người khác, cho nên đại giới ngoại trừ mất đi một phần thọ mệnh, trên người còn bị thêm một vết thương cắt vào tận xương."

Khâu Từ nhớ tới thương tích trên lưng nàng, nhớ tới nàng đã lấy ký ức đồ cổ của cả ngàn năm qua, thất thần, hỏi: "Sẽ biến mất sao?"

"Sẽ không." Nam Tinh rốt cuộc mở mắt ra, nói, "Đau lắm."

Lần đầu tiên nói với người khác là những vết thương đó rất đau, tự nhiên muốn hắn vuốt ve, cứ như là vậy thì có thể giảm bớt những đau đớn đó. Nàng biết, những vết thương này không lừa được hắn, nói không đau, hắn sẽ không tin.

Khâu Từ lại cúi người ôm lấy nàng, duỗi tay dưới lưng nàng, lần này ôm rất nhẹ.

"Cô còn bao nhiêu chuyện không có nói cho tôi?"

"Không có, thật sự."

Đầu ngón tay Nam Tinh vuốt qua mặt hắn, lần đầu tiên nhìn hắn gần như vậy, thích, là không nghĩ giấu đi. Nàng chồm qua hôn hắn một cái, rồi lẳng lặng nhìn hắn.

Khâu Từ nhẹ nhàng thở dài, thương tích trên lưng Nam Tinh, phải đau đến mức nào, đổi lấy một đôi mắt, thì sẽ lưu lại một vết thương sâu tận xương. Nàng cũng không có thể chất đặc thù gì, chỉ là thọ mệnh so với người khác thì dài hơn một chút, thân thể vẫn là người bình thường, những vết thương này nhất định rất đau.

Hắn sẽ dùng tất cả những gì mình biết, thử loại bỏ những vết thương này cho nàng, không tra tấn nàng nữa.