Chương 14: Tiểu chó săn niên hạ

Chuyện cậu nói cũng không phải chuyện gì to tát, trước đó cậu thấy công ty nhà mình gặp một vài vấn đề nhỏ nên chạy tới hỏi Sở Thanh Nhiễm, sau khi trở về thì dựa theo những gì Sở Thanh Nhiễm nói mà làm, quả thật đã giải quyết được vấn đề, cho nên muốn cảm ơn Sở Thanh Nhiễm.

Sở Thanh Nhiễm cũng không từ chối, cầm lấy túi nói: “Đi, đến nhà ăn.”

Vệ Hạo lại lắc đầu: “Hiếm khi em mời khách, cô Sở giúp em nhiều như thế, sao lại chỉ ăn ở nhà ăn được, em đã đặt sẵn nhà hàng ở bên ngoài trường học rồi.”

Thì ra là tiền trảm hậu tấu, Sở Thanh Nhiễm dừng một chút, cuối cùng cũng đồng ý.

Hai người sóng vai rời đi, chỉ chốc lát sau đã đi xuống lầu, Vệ Hạo liếc nhìn cái túi trong tay cô, cười hì hì nói: “Cô Sở, túi cô nặng không? Em xách giúp cô nhé.”

Sở Thanh Nhiễm cúi đầu nhìn túi, xua tay nói: “Không cần, chút cân nặng này cô vẫn xách được.”

Cô hơi nhíu mày, trong lòng thoáng qua cảm xúc khác lạ, nhìn Vệ Hạo, chỉ cảm thấy khả năng này không lớn, hơn phân nửa là cô đã nghĩ nhiều rồi.

Vệ Hạo im lặng một lát, cũng không mè nheo nữa, hai người thuận lợi tới phòng đặt.

Thực đơn được giao cho Sở Thanh Nhiễm, Sở Thanh Nhiễm trực tiếp gọi món, hai người, ba bốn món chắc đủ rồi, cô gọi bừa mấy món rồi chờ phục vụ bưng lên.

Vệ Hạo rót nước trà cho Sở Thanh Nhiễm, tươi cười trên mặt chưa từng giảm, cậu lấy từ trong túi mình ra một chiếc hộp, đặt lên bàn: “Cô Sở, đây quà em tặng cô, cô nhìn xem có thích không?”

Nụ cười trên mặt Sở Thanh Nhiễm nhạt dần, cúi đầu nhìn chiếc hộp, sau lại nhìn Vệ Hạo mở hộp ra, một chiếc vòng tay Cartier.

Bất an trong lòng dần tăng lên, cô đẩy trở về: “Bữa cơm này là em mời cô rồi, sao còn tặng đồ, em làm vậy khiến cô không vui.” Giọng cô vẫn mềm nhẹ, nhưng sắc mặt lại hơi nghiêm túc.

Vệ Hạo xem mặt đoán ý, chậm rãi nói: “Đây không phải là quà em tặng cô Sở, mà là cha em cứ một hai phải bắt em tặng, ông ấy biết muốn mời cô tư vấn cho một lần tốn bao nhiêu tiền, chỗ này chỉ như chín trâu mất sợi lông, cô ơi, hiện tại em gọi điện thoại ngay cho cha em...”

Nói rồi cậu lấy di động, nhanh chóng chuyển tiếp cuộc gọi, Sở Thanh Nhiễm còn chưa kịp cản, bên kia đã bắt máy: “A lô, Vệ Hạo, cô con nhận chưa?”

“Cha, cô nói cô không nhận.” Vệ Hạo tủi thân nhìn Sở Thanh Nhiễm, giống như đang bi thương vì bị cô hiểu nhầm, đáy lòng lại thoáng thở phào, việc này nói cho cùng vẫn là cậu nhắc cha mình, nhưng chính vì có cha làm ngụy trang nên cậu mới thuận tiền lừa dối qua cửa.

“Ông chủ Vệ, chào ngài, Vệ Hạo là học trò của tôi, tôi giúp cậu ấy cũng không có gì, ngài đừng đặt nặng vấn đề quà cáp.” Trong lòng Sở Thanh Nhiễm càng thêm cảm thấy mình đã nghĩ nhiều, Vệ Hạo là nam sinh ưu tú, sao lại thích một người phụ nữ lớn tuổi như cô được.

Cô tỉ mỉ giải thích với cha của Vệ Hạo, nhưng cha Vệ Hạo đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi, không còn cách nào, cuối cùng cô đành phải nhận lấy.

Cúp điện thoại, Sở Thanh Nhiễm khôi phục thái độ trước kia với Vệ Hạo, cô có chút tức giận liếc Vệ Hạo một cái, giống như đang trách tội cậu chưa chi đã gọi điện thoại cho cha mình.

Vệ Hạo lại cảm thấy cái liếc mắt này như đang đưa tình, tim cậu như bị mèo cào một cái, ngứa ngáy không thôi, cậu cúi đầu, ho khan hai tiếng, cố che đi tiếng tim đập mất khống chế, chờ đến lúc ngẩng đầu lại là một nam sinh ngoan hiền phóng khoáng.

“Lần sau em còn như vậy, cô sẽ không bao giờ giúp em nữa.” Sở Thanh Nhiễm nhận vòng, lắc đầu, “Lần cuối cùng, nghe rõ chưa?”

Vệ Hạo thấy chiếc hộp kia đã được cất vào trong túi, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt tràn ngập vui mừng: “Nghe rõ rồi ạ.”