Chương 9: Dọn dẹp dấu vết

Lâm Nhi ăn mặc đồ bình thường, cổ áo chữ V khoét sâu để lộ hai nửa bầu ngực sữa trắng nõn, cô ta đứng trước quầy lễ tân, cả người cứng đờ.

Sở Thanh Nhiễm chủ động đi đến, cười nói: “Lâm Nhi, đã lâu không gặp.”

Lâm Nhi bất giác xiết chặt quần áo, cười có chút cứng đờ: “Chị Sở, sao chị lại ở đây, em không có nghe anh Giang nói chị sẽ đến mà.”

“Tôi muốn cho anh ấy một bất ngờ, anh ấy ở phòng nào cô biết không?” Sở Thanh Nhiễm bình thản cười hỏi, “Cô đừng nói cho anh ấy biết.”

Con mẹ nó đây mà là kinh hỉ cái gì, đây là kinh hách trăm phần trăm thì có, Lâm Nhi có cảm giác cơ mặt mình cười đến cứng đờ, ánh mắt vừa chuyển, báo số phòng của Giang Thành Huyên cho Sở Thanh Nhiễm.

Mắt thấy Sở Thanh Nhiễm kéo va ly lên tầng, Lâm Nhi vội vã nhắn tin cấp cho Giang Thành Huyên.

Cũng may hiện tại Sở Thanh Nhiễm mới đến, nếu đến sớm thêm chút nữa, không chừng sẽ thấy hai người bọn họ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên nhau. Lâm Nhi vẫn còn khá tỉnh táo, tuy rằng cô ta rất muốn thấy Sở Thanh Nhiễm bị xấu mặt, nhưng nếu thật sự như vậy sẽ kéo đến cho cô ta vô số phiền phức.

Cứ duy trì trạng thái này thì cả người và tiền cô ta đều được, còn không phải xen vào quan hệ của bọn họ.

Giang Thành Huyên nhận được tin nhắn thì vội vã đứng lên, anh ta chạy xồng xộc đi thay quần áo, vơ gọn đống quần áo trên đất, lại gọi dì quét dọn đến thu dọn căn phòng.

Lúc Sở Thanh Nhiễm đi đến trước cửa phòng của Giang Thành Huyên, cửa phòng rộng mở, Giang Thành Huyên dựa vào ven tường, thoáng nhìn bóng dáng đi đến, lúc này anh ta mở to mắt làm như kinh ngạc lắm.

Sau đó Giang Thành Huyên bước nhanh đến chỗ Sở Thanh Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm?”

Sở Thanh Nhiễm bị anh ta xiết tay đến phát đau, chân mày thoáng chau lại: “Thành Huyên, anh xiết đau em.”

Giang Thành Huyên lập tức buông tay, kéo lấy hành lý giúp Sở Thanh Nhiễm: “Nhìn thấy em khiến anh quá giật mình. Sao em lại đột nhiên tới đây, còn nói mình bị bệnh nữa, em có biết là anh lo lắng muốn chết không.”

Anh ta kéo va li vào trong phòng, lấy cớ dì vệ sinh đang dọn dẹp mà giữ Sở Thanh Nhiễm ở ngoài cửa.

Tầm mắt Sở Thanh Nhiễm vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên trong, thấy thế trong lòng hiểu rõ, gật đầu, đi theo Giang Thành Huyên.

“Không vui khi em đến sao?”

Mắt thấy cách căn phòng của mình càng lúc càng xa, lúc này Giang Thành Huyên mới thoáng yên tâm, đặt toàn bộ sự chú ý lên người Sở Thanh Nhiễm, anh ta ôm eo cô, miệng cười tươi rói: “Vui muốn điên rồi, chúng ta đã hơn ba tháng chưa gặp.”

Sở Thanh Nhiễm dựa đầu vào ngực anh ta, quanh hơi thở tràn đầy mùi hương thuộc về Giang Thành Huyên, ánh mắt cô nhìn về một nơi nào đó, nói: “Thành Huyên, em định bụng tiếp nhận làm cố vấn đầu tư cho một số xí nghiệp, tòa nhà mới ở Phú Giang rất có tiềm năng, em muốn mua nhiều một chút.”

Giang Thành Huyên khẽ ôm cô, chuẩn bị dẫn cô đến nhà ăn, nghe vậy nở nụ cười: “Còn thiếu bao nhiêu? Ông xã em có tiền.”

Tiền lương cơ bản của một phi công rơi vào khoảng hai ba chục vạn một tháng, anh ta lại là cơ trưởng, thường xuyên cầm lái chuyến bay quốc tế, cho nên được trợ cấp thêm, tiền lương trung bình tháng tầm bốn mươi vạn.

Bản thân Sở Thanh Nhiễm cũng có tài sản riêng, cô học ngành kinh tế, ngoài đến trường dạy học thì còn thường xuyên nhận làm cố vấn đầu tư cho một số xí nghiệp, bản thân thấy được chỗ nào có tiềm năng cũng sẽ đầu tư chút ít

Hai vợ chồng đều không thiếu tiền, bất động sản trên danh nghĩa cũng có vài chỗ, xe cũng không ít.

Sở Thanh Nhiễm còn rất tích cực xử lý tài sản của hai người, phòng ốc cho thuê, cứ đến kỳ hạn nộp tiền là chỉ cần ngồi nhà cũng thu được vừa.

Giang Thành Huyên chưa từng nghe Sở Thanh Nhiễm kêu nghèo bao giờ, hiện tại lại mở miệng nói chuyện này với anh, hiển nhiên là thiếu tiền. Trong tay anh ta cũng có mấy tháng tiền lương, có thể giúp cô chút ít.