Chương 28: Mát xa

Hôm sau Úc Thiên Phi thức dậy bị sái cổ.

Cổ anh cứng đờ, đầu nghiêng ba mươi độ, cử động nhẹ là xuýt xoa.

Dáng dấp trông có hơi buồn cười, cũng có chút đáng thương.

"Cái sô pha này thật sự quá ngắn." Anh phàn nàn: "Chắc chắn Đường Giai Bách cũng chê ngủ khó chịu nên mới tìm chỗ khác ở. Cậu ta còn thấp hơn tôi một khúc, tôi khó chịu hơn cậu ta nhiều."

Nhan Noãn giữ im lặng, không tiếp lời anh.

Hôm qua Úc Thiên Phi đã thề son sắt, nói qua đây có thể phụ nấu cơm, nhưng bây giờ lại ngồi ở bàn ăn như lẽ đương nhiên chờ ăn.

"Hết cách rồi, tôi không nhúc nhích được." Anh giải thích.

Nhan Noãn hơi nghi ngờ là anh cố ý nhưng không nói ra.

Lúc ăn sáng được một nửa, Úc Thiên Phi nói với cậu, chiều hôm nay anh được nghỉ.

"Chỗ bọn tôi không giống các cậu, xếp trực rất linh tinh." Anh nói: "Thường xuyên có ca nửa ngày, có đôi khi cả tuần không nghỉ, thỉnh thoảng còn phải làm ca đêm."

Nghe xong Nhan Noãn suy nghĩ một lát, đứng dậy về lại phòng ngủ, lấy một chùm chìa khóa trong ngăn kéo tủ ra, quay lại giao vào tay Úc Thiên Phi.

Úc Thiên Phi ngạc nhiên: "Chìa khóa dự phòng hả?"

"Ừ." Nhan Noãn gật đầu, không giải thích nhiều.

Úc Thiên Phi cũng không hỏi thêm gì nữa, cười nhận lấy chìa khóa, móc vào chùm chìa khóa của mình, lúc cử động không khỏi ảnh hưởng đến cơ ở vai cổ, đau đến nhe răng.

"Phòng chứa đồ của cậu có gì không thể đυ.ng vào không?" Anh hỏi Nhan Noãn: "Tôi muốn thu dọn một chút, xem thử có thể đặt thêm chiếc giường vào không."

"Với cái cổ này của cậu, thu dọn?" Nhan Noãn nghi ngờ.

Úc Thiên Phi bất mãn: "Sức vẫn còn tốt nha!"

"Tùy cậu." Nhan Noãn nói.

...

Buổi sáng, phòng khám có không ít khách.

Nhan Noãn bận đến mức gần một giờ mới rảnh để ăn cơm, cơm hộp đặt trước đã hơi lạnh.

Cậu vừa ăn vừa dùng máy tính bảng xem video, chị Bội đi vào nói chuyện với cậu, trò chuyện vài câu thì vô ý nhìn lướt qua màn hình, tò mò hỏi: "Cái này là dạy mát xa hả? Em đang học mát xa à?"

Nhan Noãn đang xem video dạy mát xa vai cổ.

Không hiểu sao Nhan Noãn lại lúng túng, như là bị người ta phá vỡ chuyện ngượng ngùng gì đó, lúc trả lời cúi đầu không dám nhìn đối phương: "Em xem bừa thôi."

"Mấy cái như mát xa này chỉ xem thì sao học được chứ." Chị Bội vui vẻ ngồi xuống: "Vừa khéo mấy ngày nay bả vai chị hơi nhức mỏi, em ăn xong thì mát xa cho chị, thực hành thử xem!"

Cơ hội thực hành quá tốt.

Nhan Noãn thuần thục giải quyết xong bữa trưa, đặt máy tính bảng bên cạnh chị Bội, nghiêm túc đối chiếu với video đọc thầm công thức rồi bắt đầu phục vụ.

Ngoài dự đoán, cậu rất có thiên phú trong phương diện này, chỉ chốc lát đã nắm được vấn đề, được chị Bội khen không dứt lời.

Dù sao cũng là tay mới, Nhan Noãn cho rằng chị Bội có lòng tốt nên mới cổ vũ cậu. Không ngờ chị Bội đi chưa được mười phút thì bác sĩ Hạ đến, nói là chị Bội cảm thấy rất thoải mái, ông trông thấy mà thèm, cũng muốn đến hưởng thụ đôi chút.

Đang mát xa cho bác sĩ Hạ, Dương Nhược Liễu cũng chạy tới xếp hàng.

Điểm kinh nghiệm của Nhan Noãn tăng mạnh, mát xa đến chùn tay. Rất nhanh giờ nghỉ trưa kết thúc, khách buổi chiều lục tục đi vào, cậu cảm giác mình như đã làm hai ca.

May mà gần đến giờ tan làm nhận được tin tốt bất ngờ.

Úc Thiên Phi, người cưỡng ép vào ở nhắn tin nói cho cậu biết, bữa tối đã chuẩn bị xong, cậu về nhà là có thể ăn đồ ăn nóng hôi hổi.

Nhìn biểu tượng cảm xúc Úc Thiên Phi gửi tới, người này rõ ràng là đang tranh công.

Nhan Noãn chưa có kinh nghiệm ở chung với người khác, lúc đọc tin nhắn hơi hoảng hốt, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc.

Căn nhà mà cậu ở, trong phút chốc từ một chỗ ở đơn thuần trở nên giống một ngôi nhà hơn. Mà thành viên khác trong nhà là Úc Thiên Phi, với cậu mà nói mọi thứ lại càng thêm ngọt ngào.

Nhưng cậu nhanh chóng nhắc nhở bản thân, nhất định không được nuông chiều mình. Niềm vui này sẽ không kéo dài, cần phải chuẩn bị cho việc mất đi bất cứ lúc nào, lúc thật sự đối mặt mới không quá đau lòng mất mát.

Trên đường về nhà, Nhan Noãn đi ngang qua một cửa hàng thú cưng, sau nhiều lần vô ý nhìn vào không biết trời xui quỷ khiến thế nào lại quẹo vào, sau đó mua mấy cây giăm bông dành riêng cho chó dưới sự giới thiệu của nhân viên cửa hàng.

Lucky ở nhà không ăn gì. Nhưng trưa hôm nay nó đã theo Úc Thiên Phi về nhà, cũng không thể để đói trong thời gian dài như vậy nhỉ? Nếu Úc Thiên Phi có chuẩn bị trước cũng có thể để đó, sau này xem như bữa sáng cho nó.

Nhan Noãn giấu giăm bông vào túi. Cậu không muốn để Úc Thiên Phi thấy, nếu người đàn ông kia biết cậu lén chuẩn bị đồ ăn cho chó, nhất định sẽ cười nắc nẻ, sau này không chừng sẽ thường xuyên nhắc chuyện này cười nhạo cậu.

Nhưng không ngờ vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, có điều không thấy cô chó nhỏ thắt bím củ hành kia đâu.

Cậu nghĩ thân hình Lucky nhỏ nhắn, một cục nho nhỏ ngồi xổm trên sàn rất dễ bị bỏ qua, Nhan Noãn tìm kiếm cẩn thận cũng không tìm được.

"Cậu làm rớt gì à?" Úc Thiên Phi hỏi.

Người này rất gấp, muốn nhanh chóng mời Nhan Noãn ngồi vào bàn thưởng thức tay nghề của mình.

Sau khi xác nhận túi của Úc Thiên Phi cũng xẹp lép, Nhan Noãn không thể nào không mở miệng hỏi: "Chó đâu rồi?"

"Ô, cậu tìm Lucky à." Úc Thiên Phi giải thích: "Giao cho đồng nghiệp của tôi rồi."

Nhan Noãn ngạc nhiên nhìn anh.

"Không phải cậu không muốn nuôi chó trong nhà sao." Úc Thiên Phi nói: "Trước đây chỉ vì tôi tiện mang nó theo nên mới giao nó cho tôi chăm sóc. Tôi cũng không nhận nuôi nó."

Nhan Noãn giấu nỗi mất mát trong lòng, gật đầu.

Úc Thiên Phi quan sát vẻ mặt của cậu một lát, cười mà không nói gì.

Rửa tay xong vào phòng khách, trên bàn có hai món ăn một món canh, trình bày cũng rất ra dáng. Nhan Noãn ngạc nhiên nhìn Úc Thiên Phi, hỏi: "Đều là cậu làm à?"

Úc Thiên Phi đắc ý nhún vai: "Không khác mấy."

"Không khác mấy?" Nhan Noãn nghe ra điểm đáng ngờ trong đó: "Là khác chỗ nào?"

"Thăn bò xào ớt xanh là mua sơ chế sẵn, cải thìa và canh trứng là tự làm." Úc Thiên Phi nói.

"Ờ." Nhan Noãn ngồi xuống: "Hai món đơn giản là cậu làm."

"Sơ chế sẵn chỉ cắt và nêm gia vị cho cậu thôi, còn nấu vẫn là tự làm mà." Úc Thiên Phi bất mãn: "Vừa tan làm đã có cơm canh nóng hổi để ăn, còn bắt bẻ nữa? Ngay cả nồi niêu tôi cũng rửa sạch cho cậu!"

Nhan Noãn cầm chén lên, giả vờ thuận miệng hỏi: "Cổ của cậu không sao rồi hả?"

"Tàm tạm." Úc Thiên Phi nhấn vai xoay đầu: "Ít ra đã cử động được rồi."

Nhan Noãn cúi đầu nhìn cơm: "Vậy tối nay cậu..."

"Tôi tìm bạn mượn được cái giường đơn giản đưa đến đây." Úc Thiên Phi chỉ vào phòng chứa đồ: "Hồi chiều sửa lại đôi chút, đặt tạm trong đó, mấy ngày nữa có thời gian dọn lại đàng hoàng."

Nhan Noãn cắn đũa gật đầu: "Ờ."

Thăn bò ớt xanh làm sẵn rất mềm, nhưng gia vị hơi mặn, ngược lại, món cải thìa và canh trứng hợp khẩu vị của Nhan Noãn hơn.

Ngoài dự đoán, tài nấu nướng của Úc Thiên Phi cũng không tệ như cậu nghĩ, ít ra có thể miễn cưỡng chấm sáu mươi điểm.

Nghĩ lại cũng phải, mấy năm nay anh ở một thân một mình, mọi việc nhà đều cần tự mình làm, chung quy vẫn có khả năng tự lo liệu.

Rõ ràng một mình cũng có thể sống rất ổn cần gì phải dọn tới đây chứ.

Ăn cơm xong, Nhan Noãn chủ động dọn dẹp chén đũa, Úc Thiên Phi cũng không khách sáo với cậu, nhấn nhấn cổ lẩm bẩm ngồi trên sô pha.

Nhân lúc rửa chén, Nhan Noãn lấy giăm bông giấu trong túi cho vào tủ lạnh.

Thu dọn xong trở lại phòng khách, Úc Thiên Phi đang xem điện thoại với cái cổ cứng đờ.

Thấy điệu bộ anh giơ điện thoại lên cao không được tự nhiên lắm, Nhan Noãn hỏi: "Không khó chịu à?"

"Khó chịu chứ." Úc Thiên Phi bất lực: "Nhưng cúi đầu càng khó chịu hơn."

Nhan Noãn im lặng đi đến, tới sau lưng anh khẽ nói: "Xoay người chút."

Úc Thiên Phi hiểu lầm, cho rằng cậu muốn ngồi nên bất mãn nói: "Chỗ lớn như vậy không đủ cho cậu ngồi sao? Cho cậu ngồi lên đùi luôn được không?"

Nhan Noãn nhíu mày, giơ tay lên ra dấu: "Tôi nói là cậu xoay người."

Úc Thiên Phi ngơ ngác vài giây, xoay người sang chỗ khác trong sự nghi ngờ. Nhan Noãn nhìn gáy và lưng anh, hồi hộp nâng tay lên, nhớ lại động tác đã thực hành giữa trưa, ấn lên.

Vai cổ Úc Thiên Phi săn chắc, chạm vào rất cứng, không giống với chị Bội, bác sĩ Hạ hay là Dương Nhược Liễu.

Làn da ấm áp của Úc Thiên Phi khiến tâm trí cậu rối bời.

"Sít…" Úc Thiên Phi nhanh chóng đau đến xuýt xoa: "Cậu có được không đó, ôi, ui da"

Nhan Noãn vội giảm lực, cố gắng nhớ lại động tác buổi trưa.

Giọng của Úc Thiên Phi nhanh chóng thoải mái hơn: "Không phải là cậu rất rành đó sao, vừa nãy là cố ý đúng không?"

Nhan Noãn cố ý tăng thêm lực, nói trong tiếng kêu r.ên của Úc Thiên Phi: "Bây giờ mới là cố ý."

"Đừng đừng, em sai rồi." Úc Thiên Phi xin tha: "Mạnh như vừa rồi, dễ chịu quá, đúng đúng đúng... Chỗ đó, thoải mái. Cậu học chiêu này ở đâu vậy?"

"... Lúc du học." Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi được cậu mát xa đến rên hừ hừ, bả vai bất giác mềm nhũn ra.

Nhan Noãn nhìn bóng lưng anh, khóe môi vô thức cong lên. Cậu miên man tự hỏi, liệu có phải những người yêu thích động vật nhỏ cũng có tâm trạng như vậy khi xoa n.ắn cô mèo cậu chó yêu dấu của mình hay không.

"Đúng rồi, quên nói với cậu." giọng Úc Thiên Phi cũng trở nên mềm như bông: "Tôi không đưa Lucky về nhà còn có một nguyên nhân nữa, sáng mai tôi xin nghỉ hai ngày, phải về nhà một chuyến."

"Nhà?" Nhan Noãn chần chờ trong chốc lát.

"Về chỗ ba mẹ tôi." Úc Thiên Phi giải thích: "Cậu có đồ gì muốn nhờ tiện đường đem về không?"

Ba mẹ của Úc Thiên Phi cũng ở thành phố này, chỉ là cách chỗ họ đang sống rất xa, gần ngoại ô thành phố, lái xe cũng phải mất hơn hai tiếng, ngay cả khẩu âm địa phương cũng khác so với trung tâm thành phố. Đến hiện tại ba mẹ của họ vẫn là hàng xóm ở cùng một khu phố, nghe nói thỉnh thoảng họ vẫn còn thăm nhau.

Nhan Noãn dứt khoát lắc đầu: "Không có."

"Lâu lắm rồi cậu chưa về nhà à?" Úc Thiên Phi hỏi.

Nhan Noãn khẽ lên tiếng: "Ừ."

Úc Thiên Phi thở dài, nói: "Cậu vẫn còn chưa nói cho tôi biết, rốt cuộc là tại sao cậu không vui với gia đình."

Nói xong, anh kiên nhẫn đợi một lát, nhận ra Nhan Noãn cũng không định trả lời, anh nghi ngờ hỏi: "Khó nói như vậy sao?"

"Không phải." Nhan Noãn mạnh miệng: "Không muốn nói là vì không liên quan gì đến cậu."

"Cái gì gọi là không liên quan gì đến tôi." Úc Thiên Phi mất hứng: "Chuyện của cậu sao lại không liên quan đến tôi, tôi quan tâm cậu không được à?"

Nếu như kiên quyết không giải thích, chỉ e anh sẽ không từ bỏ ý đồ, nói không chừng còn chạy tới chỗ ba mẹ mình mà khuyên giải. Nhan Noãn chẳng còn cách nào, suy nghĩ một hồi thì quyết định tránh nặng tìm nhẹ.

"Họ mong tôi đi xem mắt." cậu nói: "Tôi không muốn."

Úc Thiên Phi kinh ngạc xoay người lại: "Chỉ vậy thôi?"

"Không cho phép cậu đi tìm họ." Nhan Noãn nghiêm túc nói với anh: "Tôi sẽ trở mặt."

Úc Thiên Phi do dự một lát, gật đầu.