Chương 13

" anh à...em...em "

Tiêu Chiến khẽ lắc đầu, anh không muốn nghe thêm gì hết, giải thích chắc cũng không khác lần trước là mấy đâu.

Nhất Bác thấy Tiêu Chiến chẳng muốn nghe lòng càng lo lắng, có phải vấn đề đã trở nên nghiêm trọng rồi không? Lúc nãy cũng đâu có cách hay hơn để cậu chọn. Mũi dao chỉ còn cách lưng anh một gang thôi.

" tôi mệt rồi, tôi muốn về "

Tiêu Chiến mặt hơi trắng, con ngươi hơi chao đảo, ánh mắt đang lảng tránh mà nói.

Nhất Bác thở dài rồi cất súng, đi lại nhấc bổng Tiêu Chiến lên ôm ra xe và lái về nhà. Anh đúng là lòng đầy hoảng sợ, cuộc sống của anh đang dần bị thay đổi, không ngỡ ngàng thì chính là bất thường.

Hồi trước, thức dậy rồi đi làm đến tối thì về nhà. Đơn thuần ngày ba bữa, rảnh thì đi du lịch, giải trí bằng cách lướt web, xem vài show thực tế hay thi tài năng là hết một ngày. Cứ thế mà lay lắt qua ngày.

Nhìn mặt Tiêu Chiến có chút khó coi còn nhợt nhạt thì Nhất Bác càng lo, nhưng anh đã không chọn nói về chuyện lúc nãy thì cậu cũng chẳng muốn khơi màu làm gì. Chuyên tâm lái xe, lâu lâu đưa mắt nhìn anh xem có gì bất thường hay không.

Tiêu Chiến tập trung suy nghĩ, sống trên đời đúng là cần một mắt nhắm, một mắt mở, thấy gì sai cũng như chẳng thấy. Khôn quá cũng chẳng thể sống, ngốc quá cũng không tồn tại được. Chỉ cần đủ khôn, mỗi chuyện biết chút chút mới có thể an ổn qua ngày.

Ngoài ra mọi chuyện phải nghĩ thoáng một chút, tập cách yêu bản thân nhiều hơn thông thường. Để có chuyện không hay xuất hiện thì nghĩ cho mình đầu tiên, là vậy mới dễ sống.

Tiêu Chiến nhất thời chưa chấp nhận được chuyện xung quanh cứ có kẻ thiệt mạng. Họ bỏ mạng là do Nhất Bác gϊếŧ cũng như vì anh.

Tiêu Chiến đang sống yên ổn, đột ngột lại rơi vào tình cảnh bất bình thường. Đúng là vừa sợ cũng như không quen.

Họ chết vì muốn gϊếŧ Tiêu Chiến, nhưng liệu phải dùng mạng để trả mới đủ thật sao. Thế giới ngầm là vậy sao, tính mạng con người như cỏ rác? Chuyện anh nghĩ cũng chẳng phải không đúng. Đối với Nhất Bác, họ dám động đến anh thì một cái mạng là đền không đủ.

" tới nhà rồi, vào thôi anh "

Tiêu Chiến lấy lại tinh thần khi Nhất Bác lên tiếng song cũng có chút giật mình. Anh gật gật đầu rồi xuống xe. Cậu đi trước để giúp anh lấy dép thay, còn anh cứ dán mắt vào cậu suốt.

Con người đồng ý hạ mình vì Tiêu Chiến, lại có thể gϊếŧ người không chớp mắt. Anh sống mà cứ thấy phập phồng, rồi không nhịn được mà hỏi một câu.

" cậu sẽ không gϊếŧ tôi để diệt khẩu chứ? "

Nhất Bác phì cười, giúp Tiêu Chiến cởi giày lẫn tất và mang vào dép lê rồi bảo.

" dù em có gϊếŧ toàn thế giới, cũng không chạm đến một sợi tóc của anh "

Nhất Bác cam đoan, chỉ cần là người cậu yêu thương thì không bao giờ cậu làm hại. Ngược lại còn bảo vệ, dù một vết xước nhỏ cũng không để xuất hiện.

Nhất Bác ôm Tiêu Chiến đi lên lầu, sự khẳng định nơi cậu khiến anh thấy an tâm rất nhiều. Dường như qua những lần bảo vệ xuất sắc mà cậu dành cho anh, thì sự tin tưởng đã dần xuất hiện rồi, giờ cần chính là tình yêu.

" anh đói rồi đúng không? Em đi nấu gì đó cho anh ăn nha, chờ em "

Hôm nay đủ mọi thứ chuyện, Nhất Bác chắc Tiêu Chiến cũng đói lắm rồi, nên hỏi xong và đặt anh xuống giường thì đi nấu ngay.

Đến khi nấu xong, mang lên thì Tiêu Chiến đã ngủ mất rồi, Nhất Bác cũng không buồn khi công sức của mình chẳng được anh nếm thử, trái lại còn thấy thương anh nhiều hơn.

" ngủ ngon, tâm can của em "

Nhất Bác sửa chăn và hôn lên trán của Tiêu Chiến. Mệt mỏi về tinh thần là thứ khiến người ta dễ nhức đầu và buồn ngủ, nên chuyện ngủ sớm ở nơi anh, cậu không hề thấy lạ.

Nửa đêm Tiêu Chiến thức giấc vì đói bụng, Nhất Bác nghe động tĩnh liền thức ngay.

" anh sao vậy? "

Nhất Bác cứ tưởng Tiêu Chiến đau hay khó chịu ở đâu nên lo lắng. Anh lắc đầu bảo mình đói rồi, nhờ vậy cậu mới an tâm thở phào.

" anh ở đây đi, em đi nấu gì đó cho anh "

Nhất Bác rửa mặt xong thì lật đật đi xuống bếp, xem tủ lạnh còn những gì để tính toán sẽ nấu món gì. Khoảng 30 phút sau liền mang lên cho Tiêu Chiến đĩa thịt chiên và bảo.

" anh ăn đỡ đi nha, cơm nấu không kịp, cơm còn của buổi tối cũng không dám lấy cho anh "

Nhất Bác biết Tiêu Chiến có bệnh bao tử, ăn cơm nguội không tốt chút nào, huống hồ cậu đâu để anh ăn cơm còn sót lại như thế.

" thịt trừ cơm á? "

" đúng a...anh cứ ăn hết đi "

Nhất Bác chiên rất nhiều, người khác không biết sẽ nói đây dành cho năm người ăn.

Tiêu Chiến mới cắn vào một ngụm đã thấy hương vị có chút sai sai, nhưng chẳng rõ khác lạ ở chỗ nào nên cắn thêm một miếng. Trong đầu vẫn cứ nghĩ, nó với thịt chiên bình thường anh từng hay ăn nó không giống ở chỗ nào?

" Nhất Bác, cậu ướp những gì để chiên vậy? "

" sao? Ngon đúng không? "

Tiêu Chiến đồng ý là ngon nên gật đầu, Nhất Bác rất có tài nấu ăn nha, nêm nếm vừa miệng, thịt chiên cũng không bị khô cứng, màu sắc bắt mắt. Và sau cái gật đầu đó thì anh lại tiếp tục bảo.

" nói đi a "

" em ướp đường, muối, mật ong "

Đối với người khác ướp những thứ ngọt sẽ khiến thịt bị cháy xém và chín ẩu, dạng bề mặt đã đen nhưng thịt vẫn còn sống. Nhưng Nhất Bác thì có bí quyết riêng, do đó mà khiến màu sắc món ăn trở nên hấp dẫn.

Tay của Tiêu Chiến như không còn lực, rơi luôn miếng thịt đang được cầm sau khi nghe Nhất Bác bảo.

" mật ong? Cậu cho mật ong? "

Tiêu Chiến đứng lên hỏi, Nhất Bác gật gật đầu, cậu hơi nhướng mày vì thấy phản ứng kinh ngạc nơi anh. Ướp thịt cho mật ong có gì lạ đâu chứ, giúp thịt ngọt và mềm thôi mà. Sao anh cứ như lần đầu nghe đến mà chất vấn cậu vậy?

Đúng rồi, đó giờ Tiêu Chiến chưa từng ăn thịt ướp mật ong do biết bản thân đã bị dị ứng với nó, cho nên cứ thấy vị là lạ.

" sao cậu.... "

Tiêu Chiến nói chưa dứt câu đã thấy muốn nôn rồi, anh cho chân chạy nhanh vào nhà vệ sinh, Nhất Bác hoảng hốt chạy theo.

" anh sao vậy? Anh bị dị ứng mật ong sao? "

Tiêu Chiến không trả lời, cứ tiếp tục nôn, cần cổ cũng nổi đầy mẩn đỏ. Nhất Bác chờ anh nôn xong, đưa nước cho súc miệng thì nhanh ôm lên chạy đến bệnh viện ngay lập tức.

Tiêu Chiến thấy đầu óc dần mơ hồ rồi, dị ứng đã khó thở, vậy mà anh còn mới nôn xong. L*иg ngực đúng kiểu nặng nề, anh nằm trong vòng tay cậu mà hô hấp khó khăn.

Đến bệnh viện thì các bác sĩ kiểm tra xong thì tiêm thuốc, sau đó truyền dịch. Họ nói Tiêu Chiến chưa ăn nhiều, cũng như nôn ra được một chút cho nên không có nghiêm trọng. Sáng mai thấy khỏe thì có thể xuất viện.

" em xin lỗi, xin lỗi "

Nhất Bác nắm lấy tay anh mà luôn miệng nói xin lỗi, mắt đọng nước, lòng cậu đang rất khó chịu. Lần trước sơ suất chuyện Tiêu Chiến bị bao tử, lần này không chú ý đến anh bị dị ứng.

Cũng may là nhẹ, phải nặng chắc cậu sẽ tự trách bản thân mình suốt đời. Dị ứng thực phẩm chết người là điều bình thường, Tiêu Chiến mà xảy ra chuyện gì chắc cậu chết theo mất thôi.

" tôi không sao rồi mà "

Mẩn đỏ cũng dần lặn, Tiêu Chiến cũng thấy hô hấp ổn định rồi. Không biết không có tội, anh hiểu cậu đâu cố ý, trách mắng gì bây giờ.

" em xin lỗi, xin lỗi anh "

Tiêu Chiến thở ra một hơi, thu tay lại không cho Nhất Bác nắm để thực hiện động tác xoa xoa đầu.

" tôi ổn rồi, đừng khóc nữa, khóc là không may mắn đó "

Nhất Bác được Tiêu Chiến ấm áp đối xử liền nín khóc ngay lập tức. Cậu đâu phải dạng mau nước mắt, cũng rất kiên cường, nhưng lại nghĩ đến anh xảy ra vấn đề là lòng lo sợ, chuyện này còn lo bản thân cậu gây nên, thành ra càng dễ khóc.

" ngốc quá...không giống Vương Nhất Bác mà tôi biết chút nào "

Nhìn Nhất Bác khóc như thế, lòng Tiêu Chiến cũng chẳng vui. Bản thân cậu vô tội, làm những gì cũng là lo nghĩ cho anh mà thôi.

Do đó mà Tiêu Chiến thấy, mình phải đối xử tốt với Nhất Bác một chút. Dù không có cảm tình cũng chẳng lạnh nhạt như người xa lạ.

Nhà cũng đã sống chung, ngủ cũng không khác phòng. Chẳng lẽ cứ chống, đấu khẩu hoài sao? Giờ là ban đêm, cũng gần 4 giờ sáng rồi. Tiêu Chiến cũng phải cho Nhất Bác ngủ nghỉ nữa chứ. Anh ổn rồi, đâu thể bắt cậu thức và đau buồn theo.

" Vương Nhất Bác này là Vương Nhất Bác yêu anh "

Nhất Bác mếu mếu, cậu sợ Tiêu Chiến sẽ bỏ cậu. Nhưng nhận được hành động nhu tình kia đã đủ lắm rồi.

" lên đây, ngủ đi, muộn lắm rồi "

Tiêu Chiến nhích người sang một bên, vỗ vỗ giường. Đây là phòng Vip, giường rất to, hai người ngủ mà tốt tướng thì còn dư một chút. Đã vào tới đây rồi, anh không thể để cậu ngủ dưới nền gạch được.

" dạ... "

Nhất Bác ngoan ngoãn gật gật đầu, xong cho chân leo lên giường cùng Tiêu Chiến ngủ. Nhưng anh cố banh con mắt của mình lên để canh nước biển, chứ giờ điều dưỡng đang vào giờ nghỉ, ai mà canh giờ đến khóa van chứ.

" aaaaaaaaa "

Tiêu Chiến thét lớn, Nhất Bác cũng giật mình tỉnh theo. Hồi hôm nhủ rằng phải thức để canh, mà ai ngờ mệt mỏi cộng mí mắt nặng nên anh đã đi gặp chu công, không ngờ giờ khi thức dậy chai dịch đã cạn, còn hút ngược máu của anh trở lên đầy một ống dây.

Nhất Bác hoảng hồn, cho tay khóa van lại rồi nhấn nút gọi điều dưỡng vào. Tiêu Chiến quay sang đánh cậu bộp bộp.

" sao cậu không canh cho tôi hả? Sao cậu không kêu tôi hả? Cậu thật là...thật là, đồ đáng ghét "

Tiêu Chiến hết đánh rồi tới mắng, Nhất Bác thấy anh đã mệt còn mất máu nên đau lòng dữ dội, mặc kệ anh dùng vũ lực hay buông những lời gắt gỏng. Cái cậu quan tâm là tình trạng mệt mỏi nơi anh mà thôi.

" em xin lỗi, em xin lỗi "

Nhất Bác xót xa, nhìn ống dây chứa đầy máu đỏ. Cậu lại trách bản thân, Tiêu Chiến đã mệt vậy mà cậu lại lo ngủ, không canh chừng giúp anh.

Để giờ chuyện này xảy ra thì không phải Nhất Bác đã gián tiếp gây nên à? Vì vậy Tiêu Chiến trách cậu cũng là chuyện thường.