Chương 4

" anh à, em xin lỗi mà "

Tiêu Chiến nằm xuống giường không thèm nghe đến. Giờ cậu ngồi đó nói xin lỗi tới sáng thì anh chỉ mới hả dạ thôi chứ chẳng nguôi giận đâu.

" anh à...đừng vậy mà anh, em sai rồi, em xin lỗi "

Tiêu Chiến chỉnh cho mình chế độ máy bay, Nhất Bác có kêu có nói gì thì anh vẫn không tín hiệu đáp lại.

" anh "

Nhất Bác gọi lớn, leo luôn lên giường và cho tay chống đỡ. Để cơ thể Tiêu Chiến nằm gọn dưới người mình.

Tiêu Chiến không sợ nên chẳng đưa mắt nhìn, Nhất Bác lại không thể làm quá phận. Vì hiện tại anh đã giận đến mức này, còn làm sai một bước chắc anh bỏ về nhà luôn. Lúc đó là khỏi nhìn mặt nhau.

" em sai rồi "

Lúc kêu thì lớn giọng, đến lúc nói lại tựa hồ bất lực, nói xong cũng nằm luôn xuống người anh.

" sau này em không dám nữa...tha cho em đi mà "

Nhất Bác ôm siết lấy Tiêu Chiến, anh không nói cũng không động, mặc xác cậu.

" anh, anh nhìn kìa "

Tiêu Chiến cũng không bận tâm Nhất Bác kêu mình nhìn cái gì, cậu thấy anh chưa chú ý nên cứ lay lay người anh.

" anh, tuyết đầu mùa kìa, anh, tuyết rơi rồi kìa "

Tiêu Chiến nghe tuyết đầu mùa liền ngồi bật dậy nhìn ra cửa sổ, đúng là tuyết rơi rồi. Miệng anh nhoẻn lên, mặt rõ mừng rỡ. Cho chân xuống giường, chạy nhanh lại hướng cửa để mở ra đi xuống lầu.

Nhất Bác cười nhẹ một cái rồi cho chân bước theo Tiêu Chiến, anh chạy thẳng ra ngoài sân nhà rộng lớn của cậu mà dang tay hứng tuyết.

" woa....woa....thích quá, đẹp quá đi... "

Tay Tiêu Chiến cứ dang rộng, chân cứ bước lên, xuống liên tục, miệng không thể khép lại vì đang cười. Cái không khí lạnh này, rồi từng hạt tuyết vương trên tóc, vướng trên tay sau đó tan ra để lại một mảng nước nhỏ lành lạnh, phải nói là rất tuyệt. Anh thích vô cùng.

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến tung tăng đùa nghịch với các hạt tuyết mà vui khôn xiết. Anh lúc này đáng yêu không tả nổi, ai nhìn vào cũng chẳng tin được đây là chàng trai đã 28 tuổi.

Tiêu Chiến vui thì Nhất Bác cũng vui lây, so với sự vui thích nơi anh, thì niềm hạnh phúc nơi cậu càng nhiều hơn. Vì trận tuyết năm nay có anh bên cạnh, có được mảnh ghép còn lại của cuộc sống, cuộc đời làm cậu chẳng thấy lạnh lẽo cô đơn nữa. Cậu cảm ơn trời, đã cho cậu có anh, đã cho cậu nhìn được giây phút hồn nhiên tỏa ra đầy sự cuốn hút nơi anh lúc bấy giờ.

" a...thích quá....cậu xem đẹp chưa kìa...đẹp không? Nói tiếng đi chứ, nói gì đi "

Nhất Bác vừa ngắm anh vừa cười đến mức độ ngơ ngác. Khi bị anh kêu mới giật mình hoàn hồn lại.

" đẹp...đẹp lắm, anh đẹp lắm "

" tôi nói tuyết a...tuyết đẹp không? "

Tiêu Chiến bĩu môi còn đánh vai Nhất Bác một cái, khi cho câu nói kia là cậu đang trêu ghẹo mình.

" đẹp...cả hai đều đẹp "

Nhất Bác luôn giữ nụ cười trên môi, sự thơ ngây nơi Tiêu Chiến có cho cậu ngắm đến sáng cũng không thấy chán.

" cậu thích tuyết không? Tôi thích lắm a...tiết trời lành lạnh này...oa...phải nói cực thích "

Tiêu Chiến đem hai bàn tay giơ ra để hứng tuyết, xong quay sang đem bàn tay đầy tuyết đó áp lên hai gò má của Nhất Bác.

Nhất Bác thấy lạnh, nhưng cũng thấy ấm áp đến lạ thường, dường như nụ cười tít mắt nơi anh đã xua tan sự giá buốt nơi cậu.

" thích không? Lạnh không? "

Tiêu Chiến dường như đã quên mình vừa giận cậu đến sống chết, Nhất Bác không đáp lại mà đưa tay ôm eo nhỏ của anh và rướn cổ nhón chân, sau đó hôn lấy môi anh.

Tiêu Chiến bị hôn đột ngột chỉ biết đứng đơ ra đó và mắt mở to, không đáp lại cũng nhất thời chẳng chống đối.

" biếи ŧɦái "

Đến khi anh lấy lại được tinh thần rồi thì vung tay tát Nhất Bác một cái, sau đó sờ sờ cái môi hơi đau và sưng của mình.

Tiêu Chiến tát Nhất Bác không quá mạnh, cậu cảm nhận được cơn đau rát không quá lớn, vẫn có thể chịu được. Dù sao đối phương cũng là anh, nếu anh bị hôn mà không có động thái phản đối thì chẳng còn là anh rồi. Do đó mà cậu cũng không giận, ngược lại còn thích tính này của anh.

" em biếи ŧɦái với mình anh thôi a "

Nhất Bác tiến đến ôm chặt lấy Tiêu Chiến, vẻ mặt như đang làm nũng nói ra.

" thôi đi, biếи ŧɦái cũng là bệnh đó, cậu bệnh với tôi khiến tôi sợ lắm, tránh ra đi a "

Tiêu Chiến đẩy mạnh cậu ra rồi đi lại vào nhà, thật thì anh lạnh muốn cóng luôn rồi. Thích trời lạnh, thích nghịch tuyết nhưng anh chẳng hề mặc thêm áo khoác hay mang găng tay, để giờ mũi và tai đều đỏ lên, từng hơi thở, từng chữ được phát ra đều có khói xuất hiện, máu của hai bàn tay anh cũng muốn đông cứng lại. Anh còn không mau vào nhà chắc chết vì máu đông mất thôi.

Tiêu Chiến đi lên lại phòng mình ở sáng giờ, đúng là vào nhà rồi thấy ấm áp hẳn, khỏi chà xát cơ thể vẫn không thấy lạnh đến rát da.

Ở đây cũng có thể ngắm tuyết rơi được, anh cho tay mở cửa sổ để vài hạt tuyết bay vào trong. Nhưng Nhất Bác từ phía sau tiến đến đóng cửa lại một cái cạch.

Tiêu Chiến mất vui quay lại nhìn Nhất Bác chằm chằm, giờ này anh mới nhớ ra mình còn chưa hết giận cậu.

" đang làm gì vậy? Tôi còn chưa tha lỗi chuyện hồi chiều cho cậu, mà hiện tại còn dám khiến tôi mất hứng. Muốn chết à? "

Nhất Bác không muốn chết, cậu còn phải sống để sủng ái anh nữa.

" anh nhìn anh đi, run đến mức này còn mở cửa sổ, muốn bệnh sao? "

" cần cậu quản sao? "

Nhất Bác là đang lo cho Tiêu Chiến, mùa này đã dễ bệnh, các loại như viêm mũi họng đều lâu hết, đặc biệt là ho, khi ho sẽ kéo dài tầm khoảng 15 ngày mới hoàn toàn khỏi. Cậu thì chẳng muốn anh vướng vào mấy căn bệnh mà nằm ngồi đều thở không thông như thế.

Vậy mà Tiêu Chiến lại không muốn nhận tấm lòng tốt này rồi, anh chỉ quan tâm đến cái mình thích mà thôi.

" thôi mà anh, ngoan đi nha, đóng cửa lại vẫn có thể ngắm mà "

Nhất Bác dỗ dành Tiêu Chiến đang ủy khuất, cậu cầm hai tay anh chung lại một điểm rồi đem nó luồn vào hai lớp áo để đặt vào ngực mình, ủ ấm cho anh.

" cậu, làm trò gì vậy chứ? "

Tiêu Chiến cố rút tay lại nhưng cậu giữ chặt quá nên anh cũng đành thôi. Nhất Bác đưa mắt nhìn ra ngoài cửa bảo rằng.

" hôm nay là ngày em ra mắt anh, thế mà tuyết lại rơi, anh xem, có phải trời cũng tác hợp nhân duyên chúng ta không? "

Tiêu Chiến trề môi, vẻ mặt như khinh bỉ, anh tự hỏi sao một cậu con trai đã hơn 20 tuổi vẫn có thể sến súa đến độ này. Anh nổi hết gai ốc là vì nghe mấy lời này của cậu chứ không phải do lạnh.

" tuyết rơi ở chỗ khác được mấy hôm rồi cậu nhóc à, chỗ chúng ta là đang rơi trễ đấy "

Phải chi ngày đầu tiên tuyết rơi luôn đâu mà Nhất Bác nói gì là thiên định chứ.

" nhưng ở chỗ chúng ta là ngày đầu tiên, cứ biết thế đi a "

Nhất Bác thấy nơi đang ở là ngày đầu tiên thì cho là đầu tiên là trùng hợp đi, những nơi khác đề cập đến làm chi? Cậu đang nói ra từng lời sâu sắc mà toàn bị Tiêu Chiến ngắt ngang không thương tiếc.

" anh à, một hạt tuyết thì dễ tan, nhưng một lượng tuyết lớn thì rất khó. Cho nên, tình yêu của em trao anh cũng vậy. Là được vun vén từ những cái nhỏ nhất, ngay từ phút đầu đã rất bền chắc. Do đó mà anh đừng có lo nha, thứ tình cảm loại yêu thương em đặt lên người anh, không phải là yêu thích bề ngoài hay nhất thời hoặc hứng thú "

Nhất Bác là đang kết mối tơ tình này bằng tất cả tâm huyết, thành ra cậu không sợ chuyện tuyết tan. Đúng là có nhiều mối quan hệ ngỡ đã giữ chặt trong lòng tay nhưng lại vụt trong chớp mắt, tựa hồ dang tay hứng được một vài hạt tuyết, rồi tận mắt nhìn nó hóa nước.

Nhưng Nhất Bác có thể khẳng định rằng, chuyện tình mà cậu muốn viết, sẽ lãng mạn, sẽ thơ mộng nhưng không phải mang cái kết buồn.

" được rồi, ngừng đi a "

Tiêu Chiến không thích hợp với những câu từ như thế đâu, mỗi lần anh nghe mà ớn ớn. Trong khi biết bao nhiêu người muốn nghe mà chẳng hề được.

" anh à...dẫu cho tuyết tan, băng tan thì tình yêu em trao anh vẫn không tan "

Nhất Bác càng tiến lại gần Tiêu Chiến và nhìn thẳng vào mắt anh nói, anh dứt khoát thu hai tay mình lại rồi lên giường ngồi và quấn chăn.

Mật ngọt chết ruồi, anh còn muốn sống, anh không tin vào mấy lời đó của cậu đâu.

Tiêu Chiến biết mình đẹp, vì vậy không để bản thân bạc phận được. Anh sợ lắm, sợ lắm. Không nghe không tin đâu.

" anh đói chưa? "

Nhất Bác cũng không nói tiếp về vấn đề này, mỗi ngày dùng hành động chứng minh thì sẽ thực tế hơn.

Tiêu Chiến chẳng sống ảo, nên cậu phải dùng biện pháp của những người trưởng thành mà thôi.

" đói rồi a "

Định là không nói chuyện nhưng cái bụng thật sự đánh trống rồi.

" anh muốn ăn gì? Tuyết trời thế này hay là ăn lẩu nha "

" được đó a...lẩu Trùng Khánh "

" nhà em nấu được Tứ Xuyên thôi "

Tiêu Chiến có chút thất vọng, anh thích món lẩu của quê hương mình thôi. Tuy Tứ Xuyên cũng không tệ nhưng Trùng Khánh vẫn là cay hơn.

Nhất Bác nhìn anh bĩu môi mà phì cười một cái, sau đó gõ nhẹ mũi anh bảo rằng.

" chọc anh thôi, muốn Trùng Khánh thì Trùng Khánh "

Tiêu Chiến lại bị cậu chọc sao? Anh không cam tâm thật mà, hôm nay thôi đã không biết anh giận đến lần thứ mấy rồi.

" thôi, em sai rồi, không chọc nữa, không trêu anh nữa "

Tiêu Chiến xoay mặt đi hướng khác thì cậu biết anh giận rồi, đúng là giận nhưng vẫn còn muốn ăn lẩu, do thế mà ráng mở miệng nói chuyện.

" hồi nãy cậu cũng nói biết sai, chưa đầy 1 giờ đồng hồ lại tiếp tục chọc tôi "

" không có lần sau "

Nhất Bác giơ tay lên thề, Tiêu Chiến dùng cái giọng rộng lượng bảo rằng.

" tôi cũng không muốn tha cho cậu đâu, chỉ là hôm nay tâm trạng tôi tốt, có tuyết lẫn có lẩu nên cho qua...nhưng cho qua cũng chẳng đồng nghĩa là không để bụng nhá "

Nhất Bác ráng nén cười, giây phút quan trọng này mà cười là uổng công hết. Cậu gật đầu rồi đi kêu người chuẩn bị thức ăn cho anh.