Chương 42: Không cho con ăn hϊếp vợ ba.

Dạ Thẩm Linh tỉnh lại đã là tám giờ sáng ngày hôm sau. Ánh mắt mơ màng, cô đưa tay với lấy chiếc điện thoại, nhìn vào màn hình. Cơ thể lập tức bật dậy như một phản xạ có điều kiện, cô còn phải đi làm.

Bước chân xuống giường, cô cảm nhận rõ ràng cơn đau dưới hạ thể. Cả đêm qua anh đã dày vò cô đến mức đó thì không đau mới lạ. Cô bước vào phòng tắm, một chiếc váy trắng đã được treo sắn ở đó. Thẩm Linh mỉm cười, vội vội vàng vàng mà tắm rửa rồi thay quần áo. Nhưng mà… người đàn ông đêm qua…đâu rồi?

Mặc kệ đi, anh có tay có chân, muốn đi đâu cũng được, cô không thể quản.

Lật đật phóng ra ngoài cửa, cô va vào một vòng ngực rắn chắc rồi trực tiếp bị vòng tay ai đó ôm lấy. Thẩm Linh đưa tay xoa lên trán mình, liền nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Muốn đi đâu?”

“Đi làm”.

“Hôm nay là chủ nhật”.

Chủ nhật sao ? Vậy mà cô lại quên mất. Chủ nhật thì cô không cần phải đi làm.

“Chuẩn bị chút đi, chúng ta sắp có khách”.

Thẩm Linh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh lại bắt gặp một nụ cười toả nắng. Anh cười lên như thế này quả thật là rất đẹp.

Hai người bước xuống tầng, trong phòng bếp, một bàn thức ăn thịnh soạn đã được bày sẵn, làn khói trắng toả ra mang theo một mùi thơm phức kí©h thí©ɧ dạ dày của Thẩm Linh. Cô nhíu mày quan sát, rồi quay sang hỏi Mạc Thanh Phong.

"Anh nấu sao? "

“Em đoán xem”.

Không cần đoán, Thẩm Linh có thể khẳng định chắc nịch rằng đây là kiệt tác hoàn hảo của anh. Người đàn ông của cô trời sinh ra đa tài, chuyện gì cũng giỏi, đặc biệt là khoảng nấu nướng thì không chê vào đâu được.

Đang thầm cảm thán thì chuông cửa reo lên, Mạc Thanh Phong sải bước trên đôi chân dài của mình, đi ra ngoài mở cửa. Thẩm Linh ngồi xuống ghế, dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn những món ăn trên bàn mà dạ dày lại sôi lên sùng sục. Ngon quá đi mất.

Chợt, giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo cho cô biết sắp có chuyện xảy ra. Khi cô đang âm thầm suy nghĩ thì một giọng trẻ con vang lên kéo tâm trí cô trở về.

“Mamy, mẹ muốn một mình độc chiếm Daddy có đúng không, nếu không thì tại sao nửa đêm nửa hôm lại âm thầm lén lút chạy đến đây vậy?”

Thẩm Linh xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố mà chui vào đó cho xong. Tại sao cô lại để bản thân mình mất mặt trước con trai mình thế này chứ. Trời ơi…

Mạc Thanh Phong bế Tiểu Ngôn trên tay đang đi về phía cô. Hai gương mặt một lớn một nhỏ cùng nhau xuất hiện, giống nhau như đúc. Đó là hai người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời này, mà hai người họ lại thuộc về cô.

“Chị Linhhhhh…Chị không ngoan chút nào”.

Tần Lộ Lộ đi phía sau, cùng Trường Tam bước vào nhà. Tiểu Lộ không nhịn được mà liền bồi thêm một câu châm chọc

“Haizzz, trước đây chị đâu có như vậy, sao bây giờ lại… Haizzz, đúng thật là sức mạnh của tình yêu. Há há…”

Trường Tam đứng bên cạnh nhìn cách Tiểu Lộ cười mà trong lòng thầm nghĩ " Cô gái này cô có thể nữ tính hơn một chút có được không?"

Mạc Thanh Phong đặt Dạ Cẩn Ngôn ngồi xuống ghế, cậu bé nhìn gương mặt ửng đỏ của mẹ mình mà thở dài lắc lắc cái đầu nhỏ.

"Mẹ ơi là mẹ. Sao lại dễ dàng bị ba lừa gạt như vậy? Đúng là… không thể diễn tả nổi ".

Cái cách mà cậu bé nói chuyện cùng với cái giọng điệu thở dài đó giống như một người trưởng thành trong thân xác của một đứa bé vậy. Người ta thường hay mắng yêu là ông cụ non.

Câu nói của Tiểu Ngôn lập tức tạo nên một tràn cười. Tiểu Lộ không nhịn được mà tiến lên, đưa tay ra muốn xoa đầu thằng bé. Một cảm giác lạnh sóng lưng ùa đến, bàn tay đưa ra lập tức thu về. Ánh mắt của anh ta, đáng sợ thật.

Thẩm Linh bị con trai mình nói như thế thì dở khóc dở cười, cô chỉ ước gì mình lập tức bốc hơi thành không khí. Chứ như thế này…xấu hổ chết đi được.

Mạc Thanh Phong đi về phía cô, mang gương mặt vừa giận vừa xấu hổ của cô giấu vào ngực mình.

“Không cho phép con ăn hϊếp vợ ba”.

“Nhưng đó là mamy của con”.

“Trước khi có con thì là vợ của ba, có con rồi thì vẫn là vợ ba, sau này cũng vẫn sẽ là vợ của ba. Không cho con ăn hϊếp vợ ba”.

Tiểu Ngôn lại lắc đầu thở dài một cái. Giờ thì cậu đã hiểu, tại sao mẹ của cậu lại biến thành cái bộ dạng này rồi. Hai người đúng là… rất xứng đôi.

“Đừng đứng đó nữa, mau ngồi xuống hết đi”.

Được sự cho phép, Tiểu Lộ và Trường Tam cùng nhau ngồi xuống. Cơ mà Tiểu Lộ vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm khi ngồi cùng bàn với anh. Cô gái đáng thương đưa ánh mắt sợ sệt nhìn về phía Mạc Thanh Phong đầy ái ngại. Bất ngờ Mạc Thanh Phong nhìn về phía cô ấy khiến Tiểu Lộ kêu lên một tiếng sợ hãi, đôi đũa trước mặt cũng bị cô vô tình làm rơi xuống. Sắc mặt Mạc Thanh Phong lập tức đen lại, cô gái này tại sao lại như vậy.

“Nhìn tôi đáng sợ lắm hay sao?”

“Kh… không, không có”.

Trường Tam ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh này trong lòng liền nảy sinh sự thương cảm. Phàm là người bình thường đều sẽ phải chịu áp lực khi đối diện với anh. Mà cô gái nhỏ này lại rất nhát gan.

Trường Tam cúi người xuống, nhặt đôi đũa dưới chân Tiểu Lộ lên, sau đó đứng dậy.

“Để tôi lấy cho cô đôi khác”.

Mạc Thanh Phong nhìn cảnh này, đáy mắt hiện lên một tia thích thú, khoé miệng cũng nở ra ý cười. Cậu trợ lý gai góc này của anh, xem ra thì đã biết yêu rồi.

_________☘️☘️

🌳🌳CÁC BẠN ĐỌC GIẢ YÊU QUÝ! GHÉ THĂM TRUYỆN THÌ CHO VY XIN MỘT LIKE MỘT COMMENT VÀ MỘT LƯỢT THEO DÕI CỦA MỌI NGƯỜI NHÁ ! ĐỂ VY CÓ ĐỘNG LỰC RA CHAP MỚI 😊😊

ĐẦU TUẦN CÓ PHIẾU VOTE RỒI. CÁC BẠN QUÝ VY VÀ YÊU THÍCH TRUYỆN THÌ VOTE CHO VY NHA 😊😊 CẢM ƠN RẤT NHIỀU Ạ ❤️❤️❤️