Chương 29: Biểu diễn

Editor: Dĩm

Mặc kệ việc xấu hổ, Thời Quang vẫn tiếp tục hướng sân khấu mà bay đến. Lúc đĩa bay bay tới sân khấu, người chủ trì liền hướng về phía Thời Quang huýt sáo

Tóc Thời Quang được cô tùy ý cột đuôi ngựa, để lại một vài sợi hai bên, sau khi bị sóng biển đánh vào có chút chật vật, nhưng vẫn toát ra một vẻ đẹp hỗn loạn.

Nhưng ở trong tiết mục có trăm hoa đua nở như vậy, cũng không phải quá nổi bật. Thứ làm cho ánh mắt người dẫn chương trình chính là đôi mắt trong như nước của Thời Quang.

Thời Quang bị sóng biển đánh có chút tức giận, lại ủy khuất khi nghe nữ nhân mạnh mẽ kia nói về mình, liền cắn môi quật cường, đáy mắt long lanh gợn sóng. Đôi mắt đẹp như vậy, chỉ liếc mắt cũng sẽ làm cho người ta ấn tượng không quên.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của người chủ trì, Thời Quan vội vàng rũ mắt xuống, sợ bí mật của mình bị bại lộ, đến khi cô ngước mắt lên, vẻ đẹp kinh động lòng người trong đôi mắt đã giảm đi rất nhiều

Ánh mắt người chủ trì hơi lóe, tiếp đó liền vô cùng chuyên nghiệp giới thiệu về Thời Quang. Có lẽ là vì ấn tượng với đôi mắt kia, người chủ trì giới thiệu về cô rõ ràng là nhiều hơn hai câu.

Người xem luôn luôn mẫn cảm, nhịn không được đều đặt giao diện phát sóng trực tiếp trên người Thời Quang, mà trước mặt cô, camera trong nháy mắt cũng nhiều lên ba cái.

Trên thực tế, khung cảnh vẫn hỗn loạn như cũ, thậm chí đã tiến vào giai đoạn gay cấn, tuy được người chủ trì đã thay cô giới thiệu nhằm thu hút một ít sự chú ý, nhưng...số lượng cũng chỉ giới hạn.

Thời Quang nhắm mắt lại, không hề để ý tới cục diện hỗn loạn bên ngoài, vì để tập trung lực chú ý, cô thậm chí còn điều động tinh thần lực của mình lên. Rất nhanh cô đã chìm trong thế giới của mình, đúng vậy...cô muốn bắt đầu biểu diễn tài nghệ.

Trước đó cô đã chuẩn bị một khúc phổ Hoa Hạ cổ, không có lời, nên cô chỉ có thể ngâm nga nhạc. Đem ca khúc này lên sân khấu thi kỳ thực không tốt cho lắm, nhưng cũng không có cách nào khác, ai bảo cô không có tài nghệ làm gì.

(Ca khúc là Lý kiện ở thủy một phương)

“Ân....” Thời Quang không thèm để ý suy nghĩ của người khác, chính mình lại chìm đắm trong khúc nhạc mang lại an nhàn này. Nhưng vì thời gian có hạn, cô chỉ có thể bỏ qua một chi tiết nhỏ để hát lên điệp khúc, “A...”

Giọng hát Thời Quang nhu mì, khúc nhạc mềm nhẹ, giống hệt một cô nương thùy mị, xinh đẹp, nhẹ nhàng ngâm nga, tựa như có thể xoa dịu tất cả những đau xót trên thế gian.

Đương nhiên, trong sân thi đấu quá hỗn loạn, trừ bỏ người ở gần còn lại không có ai để ý rốt cuộc Thời Quang đang hát gì. Nhưng...ở ghế ngồi phía trên cao cao kia, lông mày người đó lại khẽ nhúc nhích.

Tiếng hát của nữ nhân này thế mà lại có thể xúc động đấu khí táo bạo trong hắn? Đáng tiếc...cấp bậc quá thấp, tác dụng quá ít.

Chỉ trong một lát, lạnh lẽo lại quay lại về lạnh lẽo.

Người chủ trì nhìn Thời Quang ẩn ẩn nuối tiếc, hắn là kẻ đứng gần nhất, đương nhiên nhận ra tình huống của Thời Quang, cô chắc hẳn thuộc về trường hợp tnh thần lực chữa khỏi hiếm có, rất dễ dàng cộng sinh cùng với tướng võ, nhân tài như vậy hoặc là bị quân đội thu dùng, hoặc là bị các đại gia tộc che giấu, trên thị trường căn bản không thấy được.

Nhưng đáng tiếc, cấp bậc của cô chỉ là cấp C, đúng là một châm chọc lớn.

Đợi Thời Quang hát xong, camera chỉ còn có một cái, cô cũng rất bất đắc dĩ, nhưng có thể như thế nào! An tĩnh mà trở lại khu phòng chờ, nữ nhân mạnh mẽ kia vẻ mặt nghiên cứu quan sát cô “Cô là...bị ép buộc tới đây?”

Ánh mắt Thời Quang chợt lóe, cô ấy làm sao mà thấy được? À, đúng vậy, nữ nhân này từ lúc bắt đầu đã thể hiện năng lực phân tích của mình, cô lại biểu diễn cái tài nghệ như vậy, bị cô ấy nhìn ra cũng không có gì là ngoài ý muốn.