Chương 4

Đôi mắt anh ấy đang đảo quanh, đó là cách anh đang nói dối.

"Vậy tại sao anh lại cầm dao?"

"Em em em..."

Anh ta biết mình không thể giả vờ được nữa nên gào lên giận dữ, như thể đã chán diễn xuất, từ túi quần sau rút ra một con dao găm đâm vào cổ tôi.

Sự sụp đổ là giả, nhưng những giọt nước mắt là thật.

Bây giờ tôi đã tin điều đó.

Tần Lãng cười một tiếng đắc ý: "Tôi vốn muốn để cô c.h.ế.t một cách đàng hoàng hơn, ai bảo cô cứ hỏi lắm."

Sau đó anh ta ném x.á.c tôi xuống tầng dưới.

"Sao cô ta nhẹ thế nhỉ?"

Cũng may tôi không có thân thể, nếu không ngã xuống nhất định sẽ bị liệt.

Tôi nằm trên bãi cỏ, mắt mở thao láo.

Nghĩ đến nụ hôn trước đó anh trao cho tôi, tôi cảm thấy buồn nôn.

Sau đó nhà họ Tần xuất hiện, không biết từ lúc nào đã thay áo choàng đen, đứng ở trên mái nhà khen ngợi Tần Lãng.

Họ nhấc chân tay tôi lên như đang nâng một con lợn.

Đi đâu đây?

Họ nâng tôi xuống tầng hầm, vừa mở cửa ra, mùi máu xộc vào người tôi.

Sau khi trở thành ma, năm giác quan trở nên đặc biệt nhạy bén, khuếch đại gấp mười lần.

Họ đốt rất nhiều gỗ đàn hương, chắc là để che mùi.

Toàn bộ tầng hầm không tối tăm, ẩm ướt như tôi tưởng tượng. Thay vào đó, trông nó thật tráng lệ, đại sảnh sáng sủa và những chiếc đèn chùm lộng lẫy.

Điều duy nhất phù hợp với trí tưởng tượng của tôi về tầng hầm là những người bị cùm ở phòng sau.

Không, liệu họ có còn được coi là người không?

Tay chân của con người, nhưng lại mang đầu một con dê đen.

Cơ thể người đó đầy máu, người đó muốn nói nhưng chỉ có thể phát ra một chút âm thanh.

"Bác của Tần Lãng, gần đây anh làm gì đám dê này thế?"

"Chậc, một con dê ồn ào quá nên tôi đã cắt dây thanh quản của nó, còn một con khác không nghe lời nên tôi đã nhổ răng của nó."

"Tôi đã nói, những thứ này sẽ được giữ lại để hiến tế cùng nhau, vì vậy đừng làm loạn!"

"Hay là tôi lên núi bắt thêm vài con cho anh nhé? Người dân vùng núi xung quanh đây rất dễ bị lừa..."

Tôi nghĩ, người tiếp theo, chính là tôi.

Họ g.i.ế.t một con dê đen còn tươi, khoét rỗng cái đầu của nó ra và chuẩn bị đội lên đầu tôi.

Mẹ chồng vuốt ve mặt tôi: "Tiểu Vũ, con qua đó rồi. Mẹ hy vọng con có thể tôn thờ Satan thật tốt, để Satan phù hộ nhà họ Tần của chúng ta làm ăn phát đạt, thịnh vượng. Đây là tất cả phước lành của con. "

Sau đó, bà nhìn con trai mình, nói: "Lần sau đừng tìm một cô gái thông minh như vậy nữa, mẹ đã mất cả đêm để tìm cô ấy, mệt quá."

Tần Lãng gật đầu, nói đã hiểu.