Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trốn Tìm

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Lãng vừa nghe tin mình sắp bị chặt ngón tay thì vô cùng tức giận.

"Cố Vũ, cho dù tôi có trở thành quỷ, tôi cũng sẽ không tha cô... cô a a a a a!"

Vô lý nó vừa thôi chứ, tôi chỉ vuốt ngón tay thôi có cần hét lên như bị chọc tiết thế không.

Đáng tiếc đây là lần đầu tiên tôi xuất hồn, không có nhiều năng lực, chỉ có thể giả thần giả quỷ, chứ thực tế không thể làm hại được con người.

Đang thở dài, tôi nghe thấy câu nói kinh tởm nhất trong cuộc đời mình:

"Đều là tại bà nội tôi, đều tại bà nội tôi, bà ấy muốn ăn t.h.ị.t người!!"

Đó không phải là buôn người, không phải buôn bán nội tạng, mà là ăn thịt đồng loại.

Theo bản năng tôi cảm thấy buồn nôn và muốn nôn mửa, tôi nhớ lại mùi máu nồng nặc mà tôi đã ngửi thấy khi được đưa vào.

Bà nội của Tần Lãng, từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện.

Tôi biến mất trong hư không, bay trở lại căn phòng bí mật nơi Tần Mặc đang ở.

"Mọi chuyện thế nào? Thấy lâu quá, tôi còn đang định thoát x.á.c cô ra để cứu cô."

"Điên rồi." Tôi thở dài và ngồi xuống ghế, thư giãn một lúc.

"Họ bắt cóc nhiều người. Tôi tưởng đó là buôn người, nhưng ai biết họ lại là thức ăn..."

Lời chưa nói hết ra khỏi miệng, nhưng Tần Mặc đã hiểu ý của tôi.

Anh mím môi bất lực.

"Làm thế cô biết?"

"Một thủ thuật nhỏ."

Tôi xấu hổ kể lại mình giả vờ điên và hành động như một kẻ ngốc.

Sự hy sinh chẳng qua chỉ là một chiếc lá sung xấu xí mà thôi.

Tôi nói với Tần Mặc, dưới tầng hầm có mùi máu không rõ từ đâu, không phải từ dê hay của người bị cùm tay.

Nó thối và có mùi hôi, xen lẫn mùi máu với nhiều thứ khác.

Chắc chắn nơi đó giấu nhiều xá.c c.h.ế.t.

"Cô đã bao giờ chơi trò mèo vờn chuột chưa? Một mặt, chúng thích thú với quá trình g.i.ế.t chóc, nhưng mặt khác, chúng lại thấy thịt của những nghèo thật khó nuốt. Còn cô dâu..."

Mắt anh đỏ hoe.

"Họ thường là những cô gái xuất thân từ những gia đình giàu có phải không? Làn da mịn màng, thịt mềm đều được chăm sóc bằng những nguyên liệu đắt tiền. Và nỗi sợ hãi do trò chơi mang lại có thể khiến miếng thịt của họ trở nên săn chắc hơn..."

Tôi há miệng, không nói lên lời.

"Nếu tôi may mắn sống sót thì sao?"

"Những người ở tầng hầm sẽ phải chịu đựng."

Tần Mặc lấy ra một cuốn sổ tay có chữ viết dày đặc trên đó.

Là tên của các nạn nhân.

Tần Mặc ra hiệu cho tôi giơ tay lên, cơn đau đớn cùng nỗi sợ hãi to lớn nuốt chửng tôi ngay lập tức.
« Chương TrướcChương Tiếp »