Chương 7: Bay lượn

"Vào đi." Giọng nói nữ tính rốt cục cũng khiến cho Bạch Bội hạ quyết tâm mở cửa đi vào phòng.

Thi Nhược Hàm ngồi lười biếng trên sô pha một người. Vừa mới tắm rửa xong, tóc dài rủ hết xuống người, mặt cũng nhiều khí sắc hơn so với ngày thường, ánh mắt lấp lánh, môi hồng nhuận cong thành một độ cong đẹp mắt, da thịt trơn bóng. Quần áo ở nhà mặc hàng ngày là một chiếc thắt lưng ren màu trắng, không có thiết kế thắt lưng gì cả, vải vóc mềm mại phức tạp rủ xuống, ở ngực hình thành nếp nhăn rộng thùng thình.

Tất cả cơ bắp trên người Bạch Bội đều căng cứng. Anh đi tới trước mặt Thi Nhược Hàm, nửa quỳ xuống, lấy tư thế ngưỡng mộ ân cần hỏi cô.

Cô nhìn ra thiếu niên chật vật, cả người đầy mồ hôi, cơ bắp cứng ngắc, vì thế đề nghị với anh: "Anh đi tắm trước đi."

Sau đó nghe trong phòng tắm của mình truyền đến tiếng nước, Thi Nhược Hàm mới rũ mắt bắt đầu tự hỏi. Quả thật tình cảm của nàng đối với thú nhân này, trước mắt cẩn thận suy nghĩ cũng không giống như các kiểu thích. Chỉ là vì bây giờ cô bị phân tâm đều từ đôi cánh kia giương ra, mới chú ý nhiều hơn một chút. Mục đích chính của cuộc gặp này là tìm hiểu lý do tại sao…

Vì sao linh hồn trong cơ thể đều gào thét gào thét đến chói tai.

Dù cho có thể đùa giỡn với nhiều người ở trong tay nhưng vì cái gì lúc có được năng lực này cô lại ngày càng khổ sở như vậy.

"Tôi Xin lỗi vì đã vội vã đến đây..." Thú nhân nói nhưng cô không đủ kiên nhẫn để nghe những lời này: "Ngồi xuống đi."

Thú nhân giống như lông vũ ngồi ở đối diện cô, vẫn là dáng vẻ vô cùng khẩn trương, ngay cả tóc cũng chưa sấy khô đã sốt ruột không nhịn được đi ra, sợi tóc trắng như tuyết còn đang nhỏ nước. Trên người toát ra sương mù mờ mịt, trong sự thanh thuần hiện ra chút thái độ mị hoặc.

Thi Nhược Hàm chỉ cười: "Thả lỏng, chỉ là muốn tâm sự thôi. Muốn ăn chút gì không?"

"Tôi không cần. Ngài muốn nói chuyện gì sao?"

Cô tự mình mở ra một miếng chocolate, những thứ tự nhiên của thời đại này luôn đắt tiền, ví dụ như sofa bông kia, ví dụ như miếng socola này. Các thú nhân cần cống hiến sức lực mới có thể mua đồ vật còn cô làm phụ nữ thì phất tay là có.

"Trước tiên không vội... chắc anh cũng biết tôi rất thích cánh của anh nhỉ? Đúng không Bạch Bội?" Cô bẻ ra một miếng nhỏ và cho vào miệng đến khi đầu ngón tay cảm nhận được sự tan chảy. Đường dính dính lưu lại trên tay, tản ra mùi thơm ngọt ngào.

Bạch Bội nghe nói thể thì căng thẳng hơi chậm lại một chút. Cô dùng giọng nói dễ nghe như vậy nói tên của anh, trong lòng không thể kiềm chế dâng lên một cảm xúc ngọt ngào, phảng phất như khối chocolate kia tiến vào miệng mình: "Đúng vậy... Bản thể của tôi là bồ câu trắng, cho nên có cánh cũng không phải chuyện gì lạ."

"Vậy người tóc vàng hay tóc cam kia là…?"

"Cậu ấy là Hạ Duệ, bản thể là chó Corgi."

"Thật đáng yêu…"

Thì ra lông mi Bạch Bội cũng là màu trắng, lúc trước cũng không chú ý. Cô bẻ ra một miếng nữa nhưng lần này cả miếng lại hòa tan, hầu như chưa đưa hết vào trong miệng. Rốt cục thứ chạy qua nhiều lần trong ký ức của cô cũng có một chút đầu mối… là hâm mộ. Cô hâm mộ thú nhân bình thường này, nhìn anh tự do bay lượn ở phía chân trời chắc là cũng hy vọng có một trận gió đem cô thổi bay lên… Nhưng mà không chỉ như vậy, ngoại trừ cái này hẳn là còn có cái gì đó sâu sắc hơn. Cho dù không nghĩ thông suốt, nhưng cuối cùng bước tiếp theo cũng quyết định xong.

Cô thuận miệng nói chuyện phiếm vài câu, sau đó Thi Nhược Hàm đột ngột chuyển đề tài: "Chắc anh vẫn rất muốn biết chủ đề của cuộc nói chuyện phiếm này chứ nhỉ?"

Bạch Bội gật đầu, trong lòng vừa mới hơi thả lỏng lại bắt đầu trở nên căng thẳng lại.

"Lại đây liếʍ sạch ngón tay của tôi thì tôi sẽ nói cho anh biết." Cô cười cho anh thấy ngón tay vừa mới bị làm thành một mớ hỗn độn, socola màu đen theo da trên tay chảy xuống đến lòng bàn tay: "Đúng rồi, anh cũng có thể cự tuyệt sao?"

Anh không có khả năng cự tuyệt, nói là trừng phạt, nhưng trên thực tế càng giống là khen thưởng. Môi thiếu niên nhếch lên trực tiếp quỳ rạp kéo gần khoảng cách của hai người. Anh nhìn thiếu nữ mang ý cười và ngón tay xanh nhạt. Chính bản thân cũng cảm thấy hoảng hốt vì sự may mắn và thỏa mãn của mình. Nếu như càng ngoan, chẳng phải cô sẽ thưởng cho mình nhiều hơn sao?

Lưỡi cũng không phải là màu đỏ quá tươi sáng mà là màu hồng mềm mại. Bạch Bội ôm lấy cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ, lưỡi mềm mại cẩn thận dây dưa với ngón tay, hút socola vào trong miệng mình. Ngón tay cô gái thật sự rất mềm đến mức không thể tưởng tượng nổi… Lại còn thơm ngọt như vậy, mùi hoóc-môn trực tiếp vọt tới xoang mũi, kí©h thí©ɧ đến giác quan và mang đến sự cảm nhận không gì sánh được.

Đột nhiên Thi Nhược Hàm hơi dùng sức, chen hai ngón tay vào giữa khe hở môi lưỡi. Khi thì cọ lên đầu lưỡi, khi thì cọ qua hàm trên, hoặc là ra vào mô phỏng động tác miệng lưỡi giao nhau. Trong khoang miệng của thú nhân rất mềm mại và ướŧ áŧ, nước bọt và cơ miệng bao bọc lấy ngón tay giống như cả người đều ngâm trong nước ấm. Động tác tùy ý của cô lại làm một ít nước bọt nữa chảy ra ngoài miệng, cánh môi bị nhuộm đến rực rỡ, thoáng hiện ra dáng vẻ của Nhậm Quân*.

*Nhậm Quân: Tên gọi khác là Nhậm Phưởng. Vào thời nhà Lương ở Nam triều, quan lại học giả tôn kính Nhậm Phưởng.

Bạch Bội thật sự là vừa thuần khiết vừa nhu thuận, Thi Nhược Hàm có chút hiểu được vì sao Tẫn Tinh Quan không dừng lại được khẩu giao, cũng là bởi vì mẹ nó bản thân rất sảng khoái. Đến bây giờ cô chỉ hận mình không có dươиɠ ѵậŧ, không thể hưởng thụ hết niềm vui trên đời. Cơ thể này thơm thật, về sau cho anh một vị trí kỵ sĩ cũng rất tốt, hàng đêm dưỡng sức, tạo khí thế*.

Dưỡng sức, tạo khí thế: Nguyên văn là 采补,树立雄风- Thải bổ, tạo hùng phong.

Chờ đến khi ngón tay đều bị mυ"ŧ gần sạch, Bạch Bội đã có hơi động tình. Thi Nhược Hàm vẫn chưa muốn dừng lại.

"Bước đầu tiên anh làm rất tốt đó." Cô tiện tay lau nước bọt lưu lại trên ngón tay lên mặt thú nhân, người sau đánh bạo hôn nhẹ một cái vào lòng bàn tay của cô.

"Ôm công chúa, có được không? Ôm tôi lên." Cô nâng cái cổ thon dài trắng nõn lên: "Trọng lượng của tôi với Hạ Duệ thế nào?"

"Ngài nhẹ như lông vũ." Tim của Bạch Bội như nổi trống, thoải mái ôm lấy cô. Thân thể nhìn như nhỏ yếu lại có được sức lực to lớn, hai má Thi Nhược Hàm thuận theo dán lên trên trên ngực. Tim anh đập quá nhanh, nhiệt huyết cuồn cuộn chảy xuôi không hề dừng lại.

Cô che giấu sự căng thẳng của mình, nhìn sắc trời dần tối ở bên ngoài, mây đỏ rực rỡ tráng lệ, nhẹ nhàng đưa ra chỉ thị cuối cùng: "Vậy đưa tôi bay đi. Để tôi nhìn kỹ thế giới này."

Trái tim anh vô cùng kích động, cánh tay siết chặt. Cánh chim trắng như tuyết trực tiếp xuyên qua áo ba lỗ mỏng manh vươn ra ngoài. Cơn bão xuyên qua người. Chỉ trong nháy mắt, cô đã hòa nhập vào bầu trời đã nhớ đến nhiều ngày.

Mây mù dần nhiễm màu đỏ của hệ thống, dây dưa lẫn nhau, dần biến mất. Bản thân ở trong đó chỉ cảm thấy trời đất to lớn còn mình thì nhỏ bé. Gió thổi qua những ngọn núi làm đau má cô, cô thở mạnh, chưa bao giờ cảm nhận được sự hiện diện của cuộc sống rõ ràng như vậy. Ánh mặt trời mỹ lệ bôi lên gò má, đôi mắt của cô lên một màu đỏ nhạt , con ngươi lấp lánh trong suốt, có vẻ như là tập trung vào tất cả những sự tồn tại tốt đẹp trên thế giới. Tóc đen nhánh phiêu du theo gió, dịu dàng mà lưu luyến.

Dần dần đã bay qua trường học, bay qua suối nước hồ nước, vượt qua vạn nhà đèn đuốc… Vượt qua tất cả đau khổ trong cuộc sống.

Đã quen với cảm giác trong gió, cô yên tâm dệt tinh thần lực thành lưới trải ra bên ngoài. Giờ phút này cô đã không còn là một cá thể giao hòa với trời đất tự nhiên mà đã biến bản thân thành của trời đất-- côn trùng kêu, gió động, mưa rơi, tiếng người phức tạp… Cô cố gắng đưa xúc tu ra để tinh thần lực đều bị dệt thành lưới đến khi không dung nạp được nhiều tin tức hơn nữa mới thôi.

Cô không lên tiếng, lẳng lặng cảm nhận sự trống rỗng được lấp đầy.

Đó là tất cả những gì cô muốn.

Lực khống chế không thể nói rõ không phải do địa vị mà nữ giới có, mà là do sức lực của chính mình đạt được, đều nắm hết thảy trong lòng bàn tay. Sức lực không gì sánh kịp… sức lực sẽ đánh nát mê mang và áp lực.

Cô cảm ơn Bạch Bội đã giúp cô hiểu được tất cả, cũng hài lòng với sự yên tĩnh của anh: "Xin lỗi, chúng ta trở về thôi."

"Tôi đã… rất thỏa mãn."

Bạch Bội chỉ gật đầu không nói gì rồi trở về. Anh kinh ngạc bởi vẻ đẹp tĩnh lặng động lòng người nhưng kỳ lạ kia. Đặc biệt là sau khi thiếu nữ hoà vào thiên nhiên, đối mặt với sự thánh thiện và cuồng vọng như vậy, anh chỉ cảm thấy hô hấp như bị kìm lại.

Thiên thần chỉ cần bước ra từ phía sau hậu trường còn trái tim trung thành của người hành hương sẽ tự gϊếŧ mình.

"Anh có muốn phần thưởng nào không?" Cô đột nhiên nhận ra rằng cuộc trò chuyện giữa họ luôn là câu hỏi của cô, và anh trả lời.

"Ngài tùy ý tặng cho tôi cũng sẽ làm cho tôi cảm thấy rất vui mừng."

Đột nhiên cô dâng lên một tia hy vọng không nên có: "Nếu như tôi nói phần thưởng cho anh là cùng tôi làm thì sao?"

"… Ngài hy vọng làm như vậy sao?"

"Bây giờ tôi đang hỏi anh."

Thi Nhược Hàm biết mình rất tùy hứng, trong hoàn cảnh như vậy muốn đối phương kìm chế tính cách cự tuyệt vốn có của mình… Làm ơn, cho tôi một chút hy vọng như vậy đi, để cho tôi biết kiểu đàn ông này không phải là một loại quân cờ thuần túy. Hoặc là người phụ nữ ở trong mắt đàn ông ngoại trừ là công cụ tiết dục ra vẫn còn là một người sống sờ sờ.

"Nếu như ngài không thích tôi thì bản thân không cần ủy khuất mà thưởng cho tôi. Rõ ràng là trân quý bản thân như vậy…"

Cánh tay Bạch Bội siết chặt, lần đầu tiên trong hành trình này anh lớn mật giao tiếp ánh mắt với Thi Nhược Hàm.

"Xin ngài quý trọng bản thân hơn."

Về tới căn phòng ban đầu, khi cánh chim khép lại, rất nhiều lông vũ bị gió thổi bay toán loạn lên. Trong sự quấy nhiễu hỗn loạn này, Thi Nhược Hàm lại rõ ràng thấy được vẻ mặt của Bạch Bội. Như thế càng làm cho cô khó chịu hơn.

=================================

Tác giả không có phần mềm tường lửa, chỉ có thể dùng máy tính cài đặt trình duyệt Firefox, không thể kịp thời khắc phục. Xin lỗi QAQ.

Thuận tiện muốn hỏi mọi người, vì sao đôi khi có chỗ viết rất nhiều thứ lại không viết. Thật ra là bởi vì mỗi chương lưu trữ bản thảo bình thường đều là số lượng từ hai trang, không ít không nhiều hơn một hàng. Bản dài hơn chính là vừa đủ ba trang (chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế chết cho ông).

Cho nên đôi khi sẽ thêm vào một chút chi tiết nhỏ ở phía dưới, dùng ☆ đánh dấu, không muốn xem lời nói vụn vặt của tác giả thì có thể chỉ xem những thứ này nha.

Một lần nữa cảm ơn tất cả các bé đáng yêu đã sưu tầm và ném hạt châu! (◍•ᴗ•◍)!

(Nhân tiện nghĩ xem có nên tự mình vẽ bìa hay không)

===========================

Đôi lời của người edit:

Tui phải cố gắng edit truyện cho kịp cho mấy bồ đọc. Nên mấy bồ đọc xong nhớ theo dõi truyện và nhớ bình luận cho tui để tui có thêm động lực chạy tiếp nhé!!! (´ω`)