Chương 1

1.

"Cô giáo Khương, hay là chúng ta nghỉ ngơi một lúc?"

Tôi nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nén lại cơn giận.

Mạnh Trì thông minh tự giác bao nhiêu thì em gái cậu hoạt bát song lại không chịu học hành bấy nhiêu!

Mạnh Niên Niên chớp mắt nhìn tôi.

Điểm giống nhau lớn nhất giữa hai anh em nhà này có lẽ là đều thừa hưởng làn da đẹp từ mẹ.

Đặc biệt là Mạnh Niên Niên, con bé có một khuôn mặt trông rất thông minh, song ít ai mà biết thật ra con bé rất ngốc!

"Bạn học Niên Niên, em có biết tại sao anh trai em lại không muốn dạy em học bài ngay cả khi cậu ấy đứng đầu thành phố trong kỳ thi tuyển sinh đại học không?"

Lại còn tận tình mời một gia sư tới kèm riêng.

Mạnh Niên Niên bĩu môi, lanh lợi đáp:

"Cô giáo Khương, đây là sự khẳng định của anh trai em dành cho chị, đại khái là ảnh cảm thấy năng lực của chị tốt hơn, nếu không đã không để chị dạy em học."

Cảm ơn sự khẳng định của em nha. Bàn về đánh trống lảng, em cũng rất có năng lực đấy.

Tôi đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó khoát tay ra hiệu cho Mạnh Niên Niên nghỉ ngơi.

Nếu không nghỉ ngơi, e là tôi sẽ không chịu được mà bàn giao việc này cho người khác mất.

Chợt, tôi thấy mừng vì lúc điền đơn tình nguyện đã không nộp đơn vào ngành giáo dục, công việc như thế này nên giao cho những người có tính kiên nhẫn thì hơn.

"Được! Cô giáo Khương, để em lấy cho chị mấy cái bánh ngọt nhỏ nha.

"Không cần đâu."

Tôi chưa kịp nói xong, Mạnh Niên Niên đã hạnh phúc chạy đi.

2.

Hình như tất cả mọi người đều không thích việc học.

Tôi gục mặt xuống bàn, nhớ lại lý do tôi nhận lời đến đây làm gia sư.

Lý do tóm gọn trong bốn chữ: “Mỹ sắc ngộ nhân.”

*Nguyên gốc “美色误人”: sắc đẹp khiến con người ta làm việc sai trái

Căn cứ vào kết quả của thi tuyển sinh đại học năm nay, anh trai của Mạnh Niên Niên là Mạnh Trì đứng thứ nhất, còn tôi đứng thứ hai. Mặc dù chênh lệch hơi lớn nhưng cũng có thể coi là đều được bảng vàng đề tên.

Ngày trở lại trường để nhận bằng tốt nghiệp, Mạnh Trì đột nhiên xông đến trước mặt tôi. Đừng hỏi tại sao tôi lại dùng từ kích động như vậy, nguyên nhân là do trong ba năm cấp ba, chúng tôi chẳng tiếp xúc với nhau bao giờ dù là bạn cùng lớp.

Dù gì thì ở một mức độ nào đó, người đứng thứ nhất và người đứng thứ hai cũng được coi là đối thủ cạnh tranh.

Ngoài ra, còn là vì một số lý do cá nhân khác.

Tôi thẫn thờ ngồi trên ghế, nhìn Mạnh Trì đi tới trước mặt.

Người hồi nãy còn thẳng thắn vô tư giờ đây đứng trước mặt tôi bỗng trở nên ngại ngùng.

Tôi thề, với khung cảnh và bầu không khí lúc đó, kể cả cậu ấy có lấy từ phía sau một bó hoa hồng để bày tỏ tình yêu của mình, tôi cũng không cảm thấy đột ngột.

Nhưng thực tế là…

"Bạn học Khương Dạng, không biết hè này cậu có thời gian không, tôi muốn nhờ cậu làm gia sư cho em gái tôi."

Làm ơn đi, đây là lời nhờ cậy của nam thần đó, tôi có thể từ chối được không?

Đương nhiên là không rồi. Thế là tôi nghĩ cũng chả thèm nghĩ đồng ý ngay lập tức.

Ai ngờ, ai ngờ được rằng.

Em gái cậu ấy vẻ ngoài xinh đẹp nhưng thực chất lại là một cô bé ngốc nghếch.

Mặc dù đãi ngộ rất tốt, nhưng thực sự cũng chẳng dễ dàng gì cho cam.

Ban đầu tôi nghĩ, nếu tôi đến nhà Mạnh Trì làm gia sư, tôi sẽ có thể gặp cậu thường xuyên.

Nào ngờ người này ngày nào cũng đi sớm về muộn.

Hỏi Mạnh Niên Niên, em ấy nói:

"Hình như anh trai em ra ngoài để nghiên cứu kiến thức đại học cùng bạn bè."

Đúng là học bá có khác.

Khương Dạng, mong mày lần sau có thể vững tâm như núi, không để bị sắc đẹp mê hoặc nữa!

3.

Rất nhanh sau Mạnh Niên Niên đã quay trở lại, trên tay cầm đầy bánh ngọt, nếu chỉ có hai đứa chúng tôi thì e là không thể ăn được hết chỗ này.

Tôi chưa kịp nói gì nói, con bé lại chạy đi lần nữa.

Một lúc sau, Mạnh Niên Niên mang về một chiếc rương to gần bằng người con bé, thế là tôi vội vàng ôm đỡ cho em ấy.

Tôi đặt chiếc rương xuống, cái rương khá nặng, cũng không biết bên trong có gì.

"Đây là số thư tình mà anh trai em nhận được trong những năm qua!"

Tôi không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù tôi biết Mạnh Trì rất nổi tiếng trong trường, nhưng tôi không ngờ rằng cậu lại nhận được nhiều thư tình đến vậy.

Mạnh Niên Niên mở chiếc rương, lấy ra một xấp thư tình.

Con bé vừa định bóc thư ra, tôi đã nhanh chóng giữ tay em ấy lại.

"Đây là thư tình của các chị gái khác gửi cho anh trai em, tùy tiện mở ra không ổn lắm đâu."

Mạnh Niên Niên mở to mắt nhìn tôi, nói:

"Không sao đâu chị, anh trai em cho phép em được đọc. Ảnh còn bảo mấy chị này viết văn không tệ, em có thể học hỏi cách hành văn của họ."

Tôi há hốc mồm, rút tay lại, hóa ra thư tình còn có công dụng này?

Không hổ danh là nhất khối, thảo nào thành tích môn văn của cậu luôn hơn tôi hai điểm, lẽ nào sự chênh lệch này là do tôi chưa đọc thư tình bao giờ?

Nhưng bây giờ tôi đã tốt nghiệp rồi, cũng không ai gửi thư tình cho tôi, đúng là lãng phí một cơ hội tốt!

Ngay khi đang suy nghĩ có nên quay về nhà lật những cuốn sách cũ xem tôi có lãng quên con cá nào lọt lưới không, Mạnh Niên Niên vỗ vào tay tôi, chỉ vào một câu thơ trên một bức thư.

"Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri*, câu này em biết!"

*Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri (山有木兮木有枝,心悦君兮君不知): “Núi có cây, cây có cành. Trong lòng có chàng, chàng không hay.”

Khó mà ngờ là Mạnh Niên Niên lại biết đến câu thơ này, dù sao con bé chẳng nhớ bài thơ nào mà lẽ ra nó phải nhớ, con bé còn để giấy trắng trong bài thi cuối kỳ cơ mà.

4.

Tôi vừa định tận dụng cơ hội này để phổ cập thêm kiến

thức ngoài lề cho con bé, con bé đã lấy lá thư lại, đồng thời bóc những lá thư khác.

Con bé vừa kéo tôi đọc cùng, vừa bình luận xem cô gái nào là người viết văn hay nhất.

Càng đọc, tôi càng thấy khó chịu, chẳng trách cô giáo nói bài văn của tôi còn thiếu cái gì đó.

Hóa ra, là thiếu thứ quan trọng nhất - tình cảm.

Các bạn nữ này đều viết rất tốt, nếu để áp dụng vào bài thi, có lẽ ngay cả Mạnh Trì cũng không qua được bọn họ.

Thật đáng tiếc, thật quá đáng tiếc mà!

Thϊếp có ý mà lang lại vô tình.

"Cô giáo Khương, chị thấy ai là người viết hay nhất trong đây?"

Tôi đang định chỉ vào lá thư của cô gái vừa đọc ban nãy thì bất ngờ có một bàn tay vươn ra từ phía sau tôi, từ xấp thư còn lại, rút ra một lá thư mà tôi rất quen thuộc.

Còn có thể không quen thuộc sao.

Bức thư tôi đặt dưới gối cả tháng trời mới mới gửi đi, còn có thể không quen thuộc sao?

Mạnh Trì đặt bức thư lên chiếc bàn ngăn cách tôi và Mạnh Niên Niên, sau đó cong ngón tay gõ gõ lên bàn.

"Tôi thấy đây là bức thư viết hay nhất, cô giáo Khương, cậu thấy thế nào?"

Một câu hỏi hay.

Tôi không biết Mạnh Trì có biết bức thư này là của tôi hay không.

Nhưng vì cậu đã nói vậy, chắc hẳn cậu cũng đã đọc bức thư này.

"Thật ạ? Để em đọc thử xem!"

Mạnh Niên Niên nói xong liền đưa tay lấy lá thư định mở ra xem.

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

May sao, khi Mạnh Niên Niên vừa cầm lá thư lên, Mạnh Trì đã rút lại lá thư từ tay con bé.

"Em không được đọc cái này."

"Thôi vậy, anh đúng là đồ nhỏ nhen."

Tôi cho rằng Mạnh Trì đã quên mất chuyện vừa rồi, song đôi mắt đào hoa của cậu lại quét một lượt nhìn tôi.

Chạm phải ánh mắt tôi.

Khi cậu nở nụ cười, tôi liền biết chắc sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.

"Cô giáo Khương, vấn đề vừa rồi cậu còn chưa trả lời?"

"Tôi cảm thấy……"

5.

Tôi nghĩ trong lời Mạnh Trì nói hẳn phải ám chỉ điều gì đó, song lá thư của tôi không đề tên người gửi.

Cho nên, đây chỉ là cậu đơn thuần cảm thấy bức thư tình này viết hay hơn hẳn thôi ư?

"Tôi cũng chưa đọc qua, làm sao biết bức thư tình này viết hay đến mức nào? Nếu cậu đã hỏi tôi như vậy, tôi thấy bức thư này mới là bức viết hay nhất."

Tôi huơ bức thư đang cầm trong tay.

Tôi không nói nhảm, trong số bức thư tôi vừa đọc, bức thư này thực sự là bức viết hay nhất.

Ngay cả một đứa con gái như tôi khi đọc xong còn thấy xúc động, thế mà một đi không có hồi âm, hẳn là người viết thư sẽ cảm thấy khó chịu lắm.

Ánh mắt Mạnh Trì rơi xuống bức thư trong tay tôi, hồi lâu sau cậu cũng không đáp lời.