Chương 4

Mạnh Trì: "Có thật là cậu đọc cuốn sách đó rồi không đấy?"

Tôi: "Không thì sao, chứ cậu nghĩ tôi lấy những thông tin đó ở đâu?"

Mạnh Trì: "Được rồi, tôi hiểu ý của cậu rồi."

Những gì cậu nói khiến tôi bối rối, song rõ ràng cơn buồn ngủ đã chiến thắng sự tò mò của tôi.

Thế là tôi ngủ thϊếp đi.

Thời gian còn lại tôi trở nên bận rộn với khai giảng và huấn luyện quân sự.

Mà Mạnh Trì cũng trong khoảng thời gian này lại một bước trở nên nổi tiếng.

Ngay cả các bạn cùng lớp xung quanh tôi cũng nói về chàng trai đẹp trai lại có thành tích tốt này.

Để ý đến cậu, cũng tự nhiên sẽ để ý đến tôi.

Dù sao thì trong rất nhiều trường hợp, tên của tôi và tên của Mạnh Trì được đặt cùng nhau. Tốt xấu gì thì chúng tôi cũng là người đứng thứ nhất và thứ hai trong bảng vàng.

"Khương Dạng, cậu thật sự không quen cậu ấy sao?"

Tôi liếc nhìn ảnh chụp trong điện thoại, thành thật nói: "Biết nhau nhưng không thân lắm. Cậu ấy cùng lớp với tôi ba năm cấp ba nhưng chúng tôi không hay nói chuyện với nhau.”

“Tiếc thế, nhìn hai người rất xứng đôi, đặc biệt là lúc mặc đồng phục cấp ba chụp ảnh, trông cứ như một đôi trong truyện thanh xuân vườn trường ý.”

Câu nói tôi chưa bao giờ được nghe thấy hồi còn học cấp ba giờ đây lại được nghe thấy rất nhiều lần.

Nhưng chúng tôi thực sự không thể.

"Cậu ấy đã có người trong lòng rồi, chúng tôi không thể nào."

Vốn dĩ câu này chỉ là tôi thuận miệng nói ra, nhưng khi chính tai mình nghe được, lại biến thành:

Chàng trai phải lòng một cô gái, thậm chí còn thức khuya để viết thư tình cho cô ấy, nhưng cô gái ấy lại không hề hồi đáp.

18

Nghe thì hơi thái quá đôi chút, nhưng kể cũng không sai.

Nhưng tôi thấy vẫn là nên giải thích câu chuyện không liên quan mấy đến tôi này.

Có lẽ vì Mạnh Trì biết đến giải thích này, mối quan hệ giữa tôi và cậu lại thân thiết trở lại. Chủ yếu là do người này bảo muốn lên lớp học cùng tôi, tiện thể bồi dưỡng tình cảm.

Tôi nhìn chàng trai ngồi bên cạnh, bất lực hỏi: “Giờ toán cao cấp, có gì để bồi dưỡng?”

Mạnh Trì gỡ mũ xuống, tiện tay xoa xoa đầu.

“Tôi thích nghe toán cao cấp, không được à?”

Được được được, dù sao tôi cũng không quản được cậu.

Nhưng mà, tôi có thể trốn.

Tôi cầm cuốn sách di chuyển sang bàn bên, nào ngờ Mạnh Trì cũng di chuyển theo, còn phát ra tiếng động rõ to, làm các bạn ngồi đằng trước quay lại đằng sau nhìn.

Đúng là trộm gà không thành mà còn mất gạo.

Thà ngồi im như lúc đầu cho rồi.

Bởi vì cậu thường đến đây học cùng, cho nên mọi người trong chuyên ngành đều biết cậu.

Nhưng điều kỳ lạ là, giữa chúng tôi chưa bao giờ bị đồn này đồn kia.

Sau này tôi mới biết, có người đã đứng ra giải thích, nói Mạnh Trì đã có người trong lòng, và người ấy không phải tôi. Vốn dĩ cậu gần gũi với tôi, là bởi chúng tôi là đôi bạn cùng tiến hồi cấp ba.

Cmn, bạn cùng tiến cái shit.

Rõ ràng là đối thủ đấy nhé!

Tận mãi sau mới biết, hoá ra người có lòng tốt giải thích cho chúng tôi là bạn cùng phòng của Mạnh Trì.

—----------------

Kỳ nghỉ đông, tôi cùng Mạnh Trì trở về nhà.

Người này lén lấy thẻ căn cước của tôi để mua vé, khiến tôi trở tay không kịp.

Lớp cấp ba của chúng tôi tổ chức họp lớp, tất cả mọi người đều đi, nên dù không muốn đi cho lắm, tôi cũng không đành từ chối.

19.

Vì một số lý do cá nhân nên tôi tới muộn, lúc này có lẽ mọi người đã đến đông đủ cả rồi.

Đứng bên ngoài phòng bao, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, tự nhiên tôi e ngại không biết có nên mở cửa hay không.

Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm đẩy cửa vào.

Mọi người đột nhiên an tĩnh đến lạ.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.

Đặc biệt là Mạnh Trì.

"Hi, tôi đến hơi muộn."

XẤU HỔ CHẾ.T ĐI ĐƯỢC!

Ai đó đẩy Mạnh Trì lên trước, sau đó cậu sải bước tới và kéo tôi ra khỏi phòng.

Hay lắm, còn chưa vào được bao lâu đã bay ra ngoài.

"Mạnh Trì, cậu làm sao vậy?"

Cậu không nói gì, chỉ kéo tôi sải bước về phía trước, đến chỗ chân cầu thang không người.

Cả hai đứa thở hổn hển. Cậu không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len.

Nhìn không thôi đã thấy lạnh rồi.

"Cậu không lạnh à? Mặc áo ấm vào rồi nói chuyện tiếp."

Tôi vừa nói vừa muốn rời đi, lại bị Mạnh Trì ép vào tường.

Cậu nhìn tôi, ngữ khí có chút cáu kỉnh, “Tôi không nhịn được nữa rồi. Tôi không biết vì sao cậu không trả lời thư tình của tôi. Là cậu sợ từ chối tôi rồi sau này gặp nhau sẽ cảm thấy khó xử hay là một nguyên nhân khác? Hôm nay tôi muốn hỏi cậu, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?”

Mạnh Trì kích động đến nỗi đuôi mắt hơi đỏ lên, mà tôi lại bị lời nói của cậu làm cho ngây người.

"Thư tình gì?"

Mạnh Trì cũng dần dần bình tĩnh lại, có lẽ là vì cậu nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác không biết gì của tôi.

"Là bức thư tình tôi kẹp trong cuốn sách đó. Tôi đã thức liền mấy đêm để viết nó."

"Đó không phải là cậu viết cho Triệu Chiêu Tịnh ư?"

"Triệu Chiêu Tịnh lại là ai nữa?"

"Là cô gái ngồi bên cạnh của người bên cạnh của người bên cạnh cậu lúc nãy."

20.

"Tôi không nhớ. Nhưng tóm lại, cả đời này tôi chỉ viết một bức thư tình duy nhất dành cho cậu, Khương Dạng."

Tôi hoàn toàn ngây người, sau đó thuật lại tất cả mọi chuyện cho Mạnh Trì.

Cuối cùng, tôi đi đến kết luận rằng: Tôi đã hiểu lầm.

"Cuộc gọi ngày hôm đó là của Châu Tưởng. Cậu ta nhờ tôi gửi đồ cho người mà cậu ta yêu thầm. Tôi trả lời như vậy là vì cô ấy nhận đồ xong mà không đưa ra câu trả lời rõ ràng.”

"Người cậu ta yêu thầm lại nhờ cậu đi gửi đồ?"

“Bởi vì lúc đó cậu ta đang ở nước ngoài, sau đó nghe tin có người theo đuổi cô ấy, nên đêm khuya viết một bức thư tình nhờ tôi chép lại, còn nhờ tôi gửi món quà đã đặt từ trước đó."

Bây giờ tôi mới hiểu mọi chuyện, hiểu tại sao bức thư tình lại có nét chữ của Mạnh Trì.

Trên đời sao mà có lắm sự trùng hợp như vậy.

"Vậy là cậu chưa đọc cuốn sách tôi tặng cậu."

"Tôi đọc rồi."

Tôi thực sự không nói dối.

Mạnh Trì tức đến độ đỏ cả mặt.

"Vậy tại sao cậu không xem thư tình mà tôi viết, tôi còn ra tín hiệu cho cậu không biết bao nhiêu lần."

"Tôi có đọc, nhưng không phải cuốn mà cậu tặng tôi. Thực ra, cuốn sách này tôi sớm đã mua và đọc xong rồi. Vậy nên đến khi cậu hỏi, tôi mới có thể rành mạch thảo luận với cậu như vậy."

Mạnh Trì hiển nhiên không lường trước được bước đi này, cậu ngồi xổm trên bậc thang bày ra vẻ mặt không còn lưu luyến sự đời.

Tôi bước tới xoa xoa đầu cậu, còn không thương tiếc úp cho cậu một cái nồi.

"Ai kêu cậu gửi thư tình mà bọc bên ngoài hết lớp này đến lớp nọ. Nếu cậu không bọc có phải tôi sẽ nhìn thấy trong một nốt nhạc không."

Mạnh Trì dở khóc dở cười:

"Ai tặng quà mà không bọc!"

21.

Thôi được rồi.

Tôi ngồi xổm bên cạnh chờ Mạnh Trì ổn định lại tâm trạng, nhưng đột nhiên cậu đứng bật người dậy, suýt chút nữa thì làm tôi ngã chổng vó.

"Cậu làm cái gì đấy?"

"Khương Dạng, tôi biết cậu cũng từng viết thư tình cho tôi, có đúng không?"

Tôi đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, cậu ấy thực sự đã đọc nó.

"Cậu nhận nhiều thư tình như vậy mà cũng đọc từng cái một?"

Mạnh Trì đắc ý nói: "Không có, nhưng không biết vì sao, ngày hôm đó tôi đột nhiên nổi hứng muốn đọc, cậu viết thật chẳng có cảm xúc gì, nhưng tôi nhìn một cái liền biết là của cậu."

"Tại sao?"

Mạnh Trì tiến lại gần hơn một chút, áp trán vào trán tôi, giọng hơi nghẹn ngào.

Nhưng tôi vẫn nghe thấy rất rõ.

"Bởi vì tôi yêu thầm cậu rất lâu rồi. Nhớ cậu viết văn không tốt, nhưng chữ viết rất đẹp. Nhớ cậu thuận tay trái, cho nên mỗi lần chọn chỗ, cậu luôn ngồi ở phía trong cùng."

Tôi không ngờ Mạnh Trì cũng âm thầm để ý đến mình.

Hóa ra người thầm thương trộm nhớ không phải chỉ có mình tôi.

"Vậy... cậu có đồng ý không?"

Tôi không lập tức đồng ý: “Đợi tôi về nhà đọc thư của cậu rồi quyết định.”

Mạnh Trì đứng dậy, đưa tay kéo tôi lên.

"Được, cậu đọc bức thư đầy tình cảm của tôi, đến lúc đó viết lại cho tôi một bức khác nhé."

Tôi theo cậu trở lại phòng bao.

"Cậu nằm mơ đi."

—-----------------

Khi về đến nhà, tôi tìm cuốn sách ra rồi lật nó ra.

Như lời Mạnh Trì nói, quả thật có một lá thư bên trong, ngay cả kiểu giấy cũng giống hệt với bức thư tôi đã gửi.

Tôi đọc từng dòng một, không biết Mạnh Trì viết quá tình cảm hay do tôi dễ xúc động nữa.

Cơ bản là vừa đọc vừa khóc như mưa.

Khóc đến nỗi bị mẹ nghe thấy.

"Bảo bối, làm sao vậy? Tâm trạng không tốt à con?"

Tôi huơ huơ bức thư trong tay, vừa khóc vừa cười nói: "Mẹ ơi, hóa ra cậu ấy cũng thích con, chúng con là tình yêu đến từ hai phía."

Bà Chu thở phào nhẹ nhõm, "Tưởng là có chuyện gì không đó, vậy chúc hai đứa hẹn hò vui vẻ nhé!"

Sau khi đọc bức thư, tôi gửi cho Mạnh Trì một tin nhắn.

Tôi: "Mình đọc xong rồi, miễn cưỡng có thể đồng ý tâm nguyện của cậu, nhưng quả thực là bức này chữ cậu quá xấu! Mạnh Trì, lần sau cậu luyện lại chữ, viết lại một bức khác cho mình!"

Mạnh Trì: "Bây giờ cậu xuống lầu cùng mình đi xem pháo hoa, cậu muốn viết bao nhiêu bức cũng được."

Tôi chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, thấy Mạnh Trì đang đứng ở dưới lầu vẫy tay với tôi.

Cậu hét lên: “Đi xem pháo hoa, đi hẹn hò thôi!

Đêm hôm đó, chúng tôi đã được ngắm nhìn màn pháo hoa đẹp nhất trong đời, chỉ vì có đối phương ở cạnh bên.