Quyển 1 - Chương 2: Ốc Sên

Chỉ khi người bệnh được điều trị đúng phương pháp và tập luyện khả năng giao tiếp thì mới cơ bản có khả năng sinh hoạt bình thường.

Vậy cậu có thể hòa nhập xã hội như người bình thường thì sao? Cái này quả thực khó hơn lên trời.

Giang Diệu hơn một tuổi đã bị chẩn đoán là mắc bệnh tự kỷ, điều này đối với cha mẹ cậu là một cú sốc vô cùng to lớn.

Họ hàng thân thích và bạn bè đều khuyên họ rằng: Tranh thủ khi còn trẻ, hãy sinh thêm đứa nữa.

Đứa nhỏ này mắc bệnh nhưng đã trị mà không hết, vậy thì sinh cho nó một người em trai. Sau này hai người già rồi thì cũng có người giúp họ trông nom nó.

Cha mẹ Giang Diệu suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng cũng không nghe theo lời người khác mà hết lòng để chữa bệnh cho cậu.

Bọn họ chưa từng nghĩ sẽ bỏ đứa nhỏ này, cậu chỉ bị bệnh chứ không làm sai điều gì cả.

Bởi vậy, từ khi Giang Diệu hơn một tuổi đã được cha mẹ đưa đi khám ở rất nhiều bệnh viện lớn.

Sau những nỗ lực không ngừng của hai người, Giang Diệu dần học được cách ăn cơm, mặc quần áo, rồi từ từ có thể giải quyết các chuyện cá nhân một mình.

Không chỉ vậy, bọn họ cũng ngạc nhiên mà phát hiện rằng tuy Giang Diệu rất khó tiếp xúc cùng người khác nhưng cậu lại có rất nhiều tài năng khiến người ta phải cảm thán.

Ví dụ như, cậu chỉ cần thấy qua gì đó là lập tức ghi nhớ. Dù chỉ liếc mắt qua một tờ báo từ vài tháng trước cậu cũng có thể thuật lại không thiếu một chữ.

Hay ví dụ như cậu thích vẽ tranh. Tuy rằng cậu không được theo học chương trình chính quy, thế nhưng cậu tùy ý vẽ một bức tranh lại tạo cho người thưởng thức cảm giác kỳ ảo mỹ lệ.

Không ít lần cậu làm cho người xem kinh ngạc vì bức tranh cậu vẽ quá đẹp, thậm chí nó còn xuất hiện trong danh sách tranh hot search..

Nhưng như vậy là đủ rồi.

Cha mẹ Giang Diệu vui mừng nghĩ: Ít nhất cậu cũng có thể nuôi sống bản thân bằng việc vẽ tranh.

Sau đó biến cố đã xảy ra.

Cho đến hôm nay thì vẫn chưa ai có thể giải thích được biến cố kia xảy ra như nào.

Năm Giang Diệu 20 tuổi, cậu bỗng nhiên mất tích.

Đó là một ngày bình thường, trời trong nắng ấm. Mẹ Giang Diệu kê bàn vẽ ra sân để cậu vẽ tranh.

Nhưng Giang Diệu không cẩn thận làm đổ thuốc màu khiến chiếc quần cậu mặc bị bẩn mất.

Mẹ cậu liền quay vào nhà gọi cha tới giúp.

Khi quay lại thì hai người không thấy Giang Diệu đâu.

Trong sân không có cửa, tường cao đến hai mét. Nơi duy nhất có thể ra ngoài là hành lang mà mẹ cậu vừa đi qua.

Ở đó chỉ còn giá vẽ được đặt yên dưới giàn nho.

Trên mặt đất còn sót lại thuốc màu.

Ghế dựa không còn bóng dáng Giang Diệu.

Họa sĩ tài năng mắc bệnh tự kỷ đột nhiên biến mất làm cho toàn giới khϊếp sợ.

Sự việc quá nghiêm trọng, cảnh sát nhanh chóng lập án điều tra, cư dân mạng cũng tự tìm người.

Nhưng nơi Giang Diệu biến mất thì vẫn không rõ.

Giống như trong truyền thuyết "Thần ẩn". Dưới ánh nắng sau giờ ngọ, cậu bị thần minh mang đi ở trước giàn nho nhà mình.

Cảnh sát đã bất lực, ngay cả cha mẹ cậu cũng sắp tuyệt vọng mà từ bỏ.