Quyển 1 – Chương 25: Lo Lắng

Cho dù Từ Tĩnh Nhàn không chủ động nói với Giang Nhất Hoán vì sợ chồng lo lắng, vậy dì bảo mẫu của nhà họ đâu?

Ôn Lĩnh Tây nhớ rõ dì bảo mẫu kia cũng phàn nàn về sự cố ốc sên vì đã tạo thêm nhiều gánh nặng không cần thiết cho bà…

Chẳng lẽ sau đó dì bảo mẫu không nói chuyện này cho ông chủ một lần nào?

Ôn Lĩnh Tây suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vậy nhân cách phụ của cậu ấy thì sao? Gần đây, ông có tiếp xúc trực tiếp với nhân cách phục kia không?"

Dù sao nhân cách phụ của Giang Diệu có tồn tạinhưng rất ít khi xuất hiện.

Nhân cách phụ trưởng thành và kiên định đó hầu như chỉ tồn tại trong miêu tả của Giang Diệu. Giang Diệu sẽ nói "Anh ấy dạy em như thế này", "Anh nói những gì nên làm".

Nhưng nhân cách phụ đó chưa bao giờ thực sự xuất hiện trước mặt Ôn Lĩnh Tây.

Thế nên Ôn Lĩnh Tây không thể ngừng suy nghĩ trong một thời gian dài, đây rốt cuộc là ảo tưởng của Giang Diệu, hay thực sự tồn tại một nhân cách ẩn khác.

Nhưng nghe nói, mẹ của Giang Diệu - Từ Tĩnh Nhàn đã từng trực tiếp nói chuyện với nhân cách phụ kia.

Xuất phát từ sự tin tưởng đối với Từ Tĩnh Nhàn, Ôn Lĩnh Tây xác nhận nhân cách phụ thật sự tồn tại, không đơn thuần chỉ là ảo tưởng.

Trong lòng Ôn Lĩnh Tây có chút suy đoán, nhưng anh cũng không trực tiếp hỏi.

Không ngờ tới, Giang Nhất Hoán lại nhạy cảm nhận ra ý đồ của anh.

"Có phải cậu đang nghi ngờ nhân cách phụ kia không?" Giang Nhất Hoán nhíu mày lại: "Chẳng lẽ cậu cũng giống như mấy người hay nói nhảm đó, cho rằng cái chết của mẹ Giang Diệu có liên quan đến nhân cách phụ trong cơ thể nó? Cảm thấy chính tay nó gϊếŧ chết mẹ mình?"

Chất vấn đến mức độ như vậy đã xem như là hành vi có tính công kích nhất mà vị học giả tính tình ôn hòa này có thể biểu hiện ra.

Ôn Lĩnh Tây vội nói: "Không không không, ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ là muốn hỏi thăm một chút."

Nghe nói chỉ là hỏi thăm bình thường, Giang Nhất Hoán liền thở phào nhẹ nhõm.

Ông dường như cũng ý thức được mình vừa phản ứng thái quá, liền xin lỗi Ôn Lĩnh Tây.

"Thật xin lỗi, bác sĩ Ôn, do tôi quá kích động…"

Giang Nhất Hoán thở dài, lại ngước mắt lên, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: "Nhưng có một chuyện, tôi hy vọng có thể thống nhất với cậu. Về chuyện dung hợp nhân cách, thật ra tôi và vợ vẫn luôn có quan điểm khác nhau."

"Vợ tôi muốn dung hợp nhân cách, cô ấy nghĩ rằng như vậy sẽ tốt cho con trai hơn."

"Nhưng tôi lại cảm thấy, không cần thiết phải mạo hiểm như vậy. Cậu cũng từng nói, chẳng ai biết được sau khi dung hợp sẽ như thế nào… Hơn nữa, không phải hiện tại Giang Diệu đang có tiến triển tốt sao? Cho nên…"

Thái độ của Giang Nhất Hoán rất rõ ràng. Ông ấy không muốn dung hợp.

Trong lúc cảm xúc của Giang Nhất Hoán xấu nhất đã được con trai an ủi. Ông cho rằng bệnh tình của Giang Diệu đang được cải thiện, sự tồn tại của nhân cách phụ là có lợi đối với Giang Diệu.

Vì vậy ông không muốn dùng tới cách dung hợp để làm cho nhân cách phụ biến mất.