Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trong Lòng Mật Đào Hôn

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi ngồi xuống, Nhan An An nghiêm túc vẽ tranh, bất luận lúc nào vẽ tranh dáng vẻ của cô đều không giống nhau.

Cô chuyên chú, thân trên ngồi thẳng tắp, trong tay nét bút từng nét đều nhau.

Đàm Vân giường như cũng tự nhiên mà nằm nghiêng ở trước mặt cô, không phải tạo ra dáng vẻ gì quá khó, thần sắc nhẹ nhàng tự nhiên.

Đoạn Tuyết cùng Lâm Khả ở phía sau kinh ngạc trước thần sắc ấy, nhưng là các cô không dám ra tiếng sợ quấy rầy tới chị An An.

Nhan An An kỹ năng rất thuần thục, cho nên họa rất nhanh, chỉ vẽ hơn một giờ. Cuối cùng, một khắc bỗng nhiên thu bút, động tác nhanh nhẹn, hoàn toàn liền mạch lưu loát, không có nửa điểm chần chừ.

Ngược lại rất có khí chất của nghệ thuật gia.

Đoạn Tuyết cùng Lâm Khả rốt cuộc nhịn không được, các cô nhìn người được họa, lại nhìn tranh vẽ của Nhan An An, “ chị An An, chị thật là lợi hại quá đi!”

Cô thu hồi bút, đem bức họa cuộn tròn xuống, đưa đến tay Đàm Vân.

Đàm Vân chỉ nhìn thoáng qua, hai tròng mắt liền phát sáng, vừa thấy liền vừa lòng.

Triệu Hinh Nhiên tận mắt nhìn thấy Nhan An An vẽ tranh, ở một bên không phục, một bên lại cảm thấy có nguy cơ.

Lúc trước cô ta nhìn Nhan An An cùng giáo sư Tư cùng nhau ăn cơm, cô vốn dĩ cho rằng cô cũng chỉ là lớn lên có chút đẹp mà thôi, nếu là Tư Hành tuyệt đối sẽ không cùng với một người nông cạn như vậy mà kết hôn.

Không nghĩ tới thế nhưng thật đúng là có chút tài năng.

Đàm Vân đứng dậy, nhẹ giọng nói: “ Cô thực sự thích bức tranh này, làm sao để cảm ơn đây, cô có thể mới cháu đi ăn cơm không?”

Nhan An An giật mình ngây người một lúc, cô tối hôm qua đã đáp ứng bồi bà ăn cơm. Khả năng Đàm Vân là muốn tốt cho cô, Nhan An An cũng rất phối hợp nói: “ Vâng đây là vinh hạnh của cháu”

Triệu Hinh Nhiên lại có ý đồ mở miệng, Đàm Vân thanh lãnh một tiếng, “ Cô không cần đi theo tôi, nếu còn muốn nói là đi dạo, thì tôi đi với cô gái này.”

Triệu Hinh Nhiên chán nản, nhìn chằm chằm bóng dáng Nhan An An, ánh mắt sắc bén như dao nhỏ mà ném lên người cô.

Từ phòng vẽ tranh ra ngoài, Nhan An An vẫn luôn cúi đầu, không có mở miệng.

“ An An có phải không có điều gì muốn nói với mẹ?” Đàm Vân ôn hòa cưới hỏi.

Nhan An An cũng không ngượng ngùng, cô có chút tò mò, “ Vừa rồi con nghe Triệu Hinh Nhiên gọi người là Triển phu nhân, đây là vì sao?”



“ Ba Tư Hành họ Triển, khi còn nhỏ Tư Hành bị sinh bệnh nặng, thiếu chút nữa chết. Lúc ấy thật sự không có cách nào, liền mê tín nghe theo bói toán một lần, cho thằng bé đổi lại dòng họ, thế nhưng lúc sau sức khỏe thật sự tốt lên.

Tuy răng Đàm Vân nói vô cùng bình tĩnh, nhưng Nhan An An vẫn trong ánh mắt của bà vẫn nhìn ra được tia lo lắng.

Cô an ủi nói: “ Tư Hành giờ đã tốt, sẽ không có việc gì xảy ra nữa”

Đàm Vân quay đầu nhìn cô một cái, đảo mắt lại cười như tắm mình vào gió xuân.

Lúc sau hai người đến khách sạn, đã thấy Tư Hành ở đó.

Đàm Vân vừa nhìn thấy anh, liền chất vấn nói: “ Mẹ nghe nói, bên trường vỗn dĩ sắp xếp cho con bồi ta, thế nhưng con lại từ chối???”

Tư Hành giúp hai người kéo ghế, sau đó mới từ tốn giải thích, “ Ân, hôm nay công ty có chút việc.”

“ Tiểu tử thúi, việc gì mà so với mẹ còn quan trọng hơn?” Đàm Vân sắc mặt có hơi giận, nhưng Nhan An An biết bà thật sự không có tức giận.

Có điều câu tiếp theo, cô liền khó có thể xác định, bởi vì Đàm Vân nói, “ Con có biết hay không bên phía trường học cho cái người phụ nữ Triệu Hinh Nhiên kia tiếp đón, ta sắp bị cô ta làm phiền. Cô ta cho rằng bản thân mình thông minh, mà lợi dụng tính tình hiền lành của An An, thậm chí còn có ý với con. Con nói đi, rốt cuộc con cùng cô ta là mối quan hệ gì, con dám khi dễ An An, ta liền không tha cho con”

Nhan An An phát hiện, mẹ của Tư Hành ở bên ngoài và trước mặt Tư Hành là hai bộ dáng hoàn toàn khác nhau

Ở bên ngoài là khắc chế thu liễm, nhưng ở trước mặt Tư Hành có chút tùy hứng cùng dung túng, bất quá một chút này cũng không ảnh hưởng đến ấn tượng của cô đối với Đàm Vân.

Tư Hành vì trấn an bà, mà bán đứng Nhan An An.

“ Đừng tức giận, nếu tức giận dễ có nếp nhăn. Ngày hôm qua An An có mua lễ vật, mẹ thích không?”

Đàm Vân giật mình một lát, nhìn thoáng qua An An.

Nhan An An hoảng loạn đem lễ vật từ trong túi ra, đem lễ vật lên, vừa nãy vẫn luôn lén lút giấu ở phía sau, Đàm Vân cũng không có chú ý tới.

Đàm Vân mở ra liền thấy, trước khi về nước bà có thấy qua mẫu vòng này trên bìa tạp chí, lúc ấy cũng chỉ nhìn qua, cũng không có ý định mua.

Sắc mặt bà dần trở lên thâm trầm lên, Nhan An An hoảng loạn hỏi: “ Mẹ không thích sao? Nếu không thích, lần sau con lại...”

Đàm Vân xoa xoa đầu cô, ánh mắt hiền từ, hiện lên sủng ái, cô nói: “ Thích, rất thích. Là mẹ thật lâu không được tặng quà, nhất thời có chút cảm động.”

Vì phối hợp với những lời này, khóe mặt còn rưng rưng, Nhan An An liền chạy nhanh lấy khăn giấy đem cho bà

Tư Hành cười nói: “ Ba không phải mỗi năm ngày lễ đều tặng quà cho mẹ sao?”



“ Câm miệng, ba con tặng vài thứ kia, nào giống đồ vật đem ra ngoài cơ chứ.” Tất cả đều biến thành đồ để bà cất giữ.

Tư Hành có lẽ nghĩ tới những món đồ đó, khóe miệng cũng không khỏi run rẩy một chút, bị Đàm Vân trừng mắt liếc một cái, lúc sau lập tức ngoan ngoãn nhịn xuống.

Bữa ăn này không khí thực hài hòa, Đàm Vân thỉnh thoảng sẽ nói vài chuyện lúc nhỏ của Tư Hành, Tư Hành ở một bên giương mắt nhìn.

Nhan An An mới đầu còn phối hợp gật đầu một chút, tới sau lại thật lòng lắng nghe, thỉnh thoảng bị ngữ khí của Đàm Vân mà khóe miệng lại nhếch lên vài cái.

Tư Hành đưa bà đến cửa khách sạn, trước khi rời đi liền hỏi, “ Ngày mai mấy giờ bay, con đưa mẹ đi”

“ Không cần, mẹ đặt vé máy bay 6 giờ sáng. Qúa sớm, các con còn trẻ nên ngủ nhiều chút”

Tư Hành: “ Đặt sớm như vậy làm gì?”

Bởi vì sợ hai vợ chồng bọn họ lo lắng, bà lại giải thích thêm một câu: “ Mẹ bay cùng giờ với ba con, thời điểm đến nơi, chúng ta cùng nhau trở về”

Tư Hành ý vị thầm trường mà cười cười, sau đó mẹ anh thúc giục, mau chóng đưa An An về nhà.

Về đến nhà, hai người đều rửa mặt xong rồi, nằm ở trên giường.

Nhan An An cảm giác bị cơn buồn ngủ đánh gục, vừa muốn nhắm mắt ngủ, liền nghe thấy trên đỉnh đầu tiếng của Tư Hành, nhẹ nhàng mà nói: “ An An, cảm ơn”

“ Cảm ơn tôi chuyện gì?” Cô không nhịn được mà hỏi.

“ Cảm ơn đã cùng tôi bồi mẹ chồng ăn cơm, cảm ơn em còn vẽ tranh tặng cho bà, còn có cảm ơn em còn vì bà mà chuẩn bị quà tặng..”

Nhan An An nghe vậy, trong lòng nhộn nhạo.

Loại cảm giác kỳ quái này, cô không rõ có từ đâu, từ trước đến này cô chưa từng cảm thấy như vậy.

Cô cũng không rõ, vì cái gì mà mỗi lần Tư Hành nói nhẹ vài câu bâng quơ, luôn làm cô miên man bất định.

Giống như hiện tại, rõ ràng vừa mới buồn ngủ muốn chết, vậy mà bây giờ cô lại khó mà ngủ được.

Một lát sau, tên cẩu đàn ông bên cạnh có tiếng hít thở đều đặn truyền đến, mà nàng vẫn còn nghĩ đến lời anh nói....

editor: Dạo này bận quá, edit vội một chương :((
« Chương TrướcChương Tiếp »