Chương 2: Uyển Ngưng trả ơn

Tô Uyển Ngưng lớn hơn Sở Trí Viễn ba tuổi, thế nhưng quan trọng hơn là bát tự hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của đạo sĩ. Sau nghi Tô thị nhận nuôi nữ hài này về, không chỉ sức khỏe của bà bỗng dưng cải thiện rất tốt, mà bỗng dưng chuyện xấu của tam phu nhân là tiểu thϊếp thứ ba của Sở lão gia bị phanh phui.

Hóa ra bà ta bởi vì một lần sảy thai rồi không thể mang thai, cho nên cũng muốn không vị phu nhân nào có thai được, cho nên nhiều năm đã hạ độc khiến các vị phu nhân sảy thai.

Hóa ra bởi vì vậy mà bà nhiều năm nay chỉ có thể hoài thai một nhi tử duy nhất, sau khi vị thϊếp này vào nhà liền không thể có thêm con cái. Chuyện này sau đó cũng khiến bà sinh nghi, bởi vậy khi hoài thai Sở nhị tiểu tử, bà liền giấu giếm chuyện đó mới có thể thành công sinh ra đứa con trai thứ hai.

Tam phu nhân này sau đó đã bị bán đi, nhưng các vị phu nhân khác không may mắn, có người thì không thể mang thai nữa, có người thì có có thai. Nhưng lúc này Sở lão gia đã không còn trẻ tuổi, lại không may đúng thời điểm khi đó ông đang nằm trong tầm ngắm bị các đại thần chỉ trích bởi vì để thua trận, cho nên Sở lão gia cũng không dám rộn ràng nạp thêm thϊếp hay thông phòng, tránh mang tiếng bởi vì ham mê nữ sắc khiến cho tướng sỹ hy sinh vô nghĩa.

Liền sau đó trưởng tử Sở Ngọc lớn hơn, không những bộc lộ tài năng, lại còn được hoàng đế trọng dụng, đại phu nhân Tô thị cũng vì con mà được phú quý lây. Khi đó địa vị của Sở phu nhân ở Sở gia càng ngày càng được củng cố, bà không chỉ được thái hậu và hoàng hậu quý mến, mà Sở lão gia cũng rất sủng ái bà.

Mặc dù Sở phu nhân không còn trẻ đẹp, nhưng bà hầu hạ ông rất tốt khiến ông ta rất say mê, hơn tất cả những nữ nhân khác ông ta trải qua, Sở lão gia cho rằng trong đám nữ nhân của ông chỉ có cái bụng của Tô thị là có tác dụng, những người khác đều là phế vật.

Sở phu nhân nắm quyền trong tay ngày càng chắc chắn, cho nên bà càng tin rằng chuyện này là do số mệnh của Tô Uyển Ngưng hợp với mình và hai đứa con. Bởi vậy mà bà dạy dỗ cô rất cẩn thận, cũng dự định để cô gả cho một trong hai đứa con của mình làm thϊếp.

Bởi vì thân phận của cô quá thấp kém, Sở phu nhân không cho rằng cô có thể làm chính thê, nhưng bà không thể không tin lời của đạo sỹ năm đó, hơn nữa chuyện này sau bao năm đã được chứng thực. Bà sẽ giữ tiểu nữ này lại cho con trai mình, dù sao bà cũng sẽ không đối xử tệ với cô, những thứ tốt đều cũng sẽ cho cô, cũng không khiến cô phải chịu thiệt thòi.

Mà sau đó, sự nghiệp của trưởng tử Sở Ngọc càng ngày càng tốt đẹp, hoàng thượng lại có ý hứa hôn cho Sở Ngọc với công chúa Chiêu Hòa, hòn ngọc trên tay ông ấy, cho nên Tô thị không dám làm liều, lỡ như khiến Chiêu Hòa công chúa không vừa mắt, Tô Uyển Ngưng có thể mất mạng, khi đó phúc tinh cùng may mắn của bà chẳng phải cũng sẽ mất đi.

Bởi vậy Sở phu nhân đánh chủ ý lên Sở Trí Viễn, mặc dù bà đều yêu quý cả hai đứa con trai này, thậm chí mà còn thương xót Sở Trí Viễn hơn, nhưng chuyện này dù sao cũng không thiệt thòi cho hắn. Dù sao Tô Uyển Ngưng cũng là cô nương xinh đẹp động lòng người, lại vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, không chỉ tinh thông cầm, kỳ, thi họa, cũng được bà nuôi dưỡng rất tốt.

Nói đi cũng phải nói lại, bởi vì nhà họ Sở cố kị hoàng thượng, cho nên không dám phát triển thế lực, bởi vậy Sở Trí Viễn không thể làm quan, thế nhưng đứa trẻ không phép tắc này lại thích kinh thương buôn bán, nghề này với gia đình 4 đời làm quan triều đình như bọn họ đúng là không vẻ vang gì. Nhưng dù sao đây là đứa con được yêu thương nhất, là viên ngọc trong tay của Sở lão gia, cho nên chỉ cần là không quá đáng, Sở gia đều không coi đó là chuyện xấu gì.

Mà Sở phu nhân cho rằng nếu làm thϊếp của Sở Trí Viễn cũng không có gì thiệt thòi Tô Uyển Ngưng, mặc dù hắn không được làm quan, lại thích chuyện kinh doanh, nhưng hắn kiếm ra được rất nhiều tiền. Chỉ là bởi vì Sở gia cũng đã giàu sẵn nên mọi người mới không coi trọng chuyện đó, nếu Sở gia chỉ là một hộ nghèo khó thì tài năng này của hắn chính là vô cùng đáng quý.

Hơn nữa con trai út của bà còn có cơ thể cường tráng, từ nhỏ đến lớn luôn mạnh khỏe, võ công lại cao, ngoan ngoãn hoạt bát lại vô cùng có hiếu. Dù sao Tô Uyển Ngưng cũng chỉ là đứa bé mồ côi bà mua về, cho dù có gả cô cho bất cứ một người nào cũng chính là chuyện cô phải làm, đều là cô phải trả ơn.