Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trong Mắt Anh Có Ngôi Sao

Chương 19: Nụ cười si ngốc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh sống ở nhà chú Trương mấy năm.

Lúc anh mới hơn mười tuổi, khi đó rất nghèo, lại nhỏ, không có cách nào để duy trì mạng sống, chỉ có thể đi trộm.

Ngày đó ăn vụng đồ ăn nhà dì Trương không cẩn thận bị tóm được. Bị dì Trương bắt lấy anh bất chấp tất cả, không chạy cũng không trốn, nghĩ thầm nhanh đi báo công an đi, ngồi tù ít nhất còn có cơm ăn.

Ai biết dì Trương mắng anh xong lôi kéo anh về nhà ăn bữa cơm, hỏi đông hỏi tây một hồi. Cuối cùng giữ anh lại. Dì Trương cho anh cơm ăn, cho anh chỗ ở, còn cho anh đi ra tiệm cơm phụ bưng đồ, mỗi tháng cho anh một ít tiền.

Tuy tính tình dì Trương rất tệ luôn mắng chửi người, nhưng bà ấy là người duy nhất trong mười mấy năm qua đối xử tốt với anh.

Có khi anh nhàm chán sẽ ngồi trong tiệm vẽ vẽ viết viết, dì Trương thấy anh vẽ không tồi, lập tức cho anh đi học vẽ. Đương nhiên, tiền là lấy từ trong nhà dì Trương.

Con phải chăm chỉ học tập biết không? Tiền học phí tốn không ít đâu. Con không bằng cấp, sau này lấy tay nghề này cũng có thể kiếm ít tiền.

Dì Trương đối xử với anh rất tốt, nhưng chú Trương và con trai Trương Nhị của dì ấy nhìn anh không thuận mắt.

Trương Nhị là con trai độc nhất của dì Trương, bằng tuổi với anh, tuy tính tình dì Trương hung hãn, nhưng lười quản con trai, dưỡng ra tính nết vô pháp vô thiên.

Chú Trương thúc không quen nhìn trong nhà có thêm một thằng nhóc không rõ lai lịch ăn cơm miễn phí nhà bọn họ, Trương Nhị chướng mắt trong nhà nhiều thêm một đứa bằng tuổi cậu ta, ngoại hình còn đẹp hơn cậu ta, làm mẹ cậu ta thích còn không có bằng cấp.

Trương Nhị chưa từng gọi tên của anh.

Ăn cơm trắng.

Nhặt ve chai.

Nhặt trên đường.

Đều là tên của anh.

Chú Trương cũng chưa từng nhìn đến anh, chỉ cần dì Trương không ở nhà, ông ta sẽ không cho anh ăn cơm. Nhưng cũng không sao, không ăn cơm mấy bữa cũng không đói chết người.

Sau này.... Trần Kiều không muốn suy nghĩ nữa.

Đau đầu.

Lần này chú Trương tìm đến anh là vì đòi tiền.

Lý do thực đầy đủ.

Chúng tôi cực khổ nuôi anh nhiều năm, cho anh ăn uống miễn phí, còn cho anh đi học. Bây giờ anh nổi danh, cũng nên giúp đỡ chúng tôi chứ!

Hiện tại Trương Nhị muốn thi đại học, học phí khá cao, trước tiên chuẩn bị tiền trước, ba triệu!

Ba triệu thì ba triệu.

Nhưng đó là sáu ngày trước, sau lễ thiếu nhi.

Vừa mới đây, ông ta nhắn tin tới, lần này cần mười triệu.

Trương Nhị thi đại học không được, đến lúc đó chỉ có thể học nghề hoặc học đại học chuyên khoa, hiện tại nhu cầu cấp bách cần dùng tiền. Các loại phí dụng thêm lên mười triệu.

Trần Kiều nghĩ ngợi sau đó vẫn đáp ứng, nhưng không đưa mười triệu, mà đưa bảy triệu. Anh cũng chỉ mới mười tám tuổi, công việc làm chưa được mấy năm. Đối với tiền tài, lúc trước anh cũng không có cái nhìn đặc thù, đủ sống, là tốt rồi.

Nhưng bây giờ không giống trước kia, anh còn muốn bảo hộ một người.

Anh muốn có nhiều tiền chút, làm cho cô gái kia hỉ nhạc vô ưu.

Anh làm họa sĩ trên internet cũng không bao lâu, tuy rằng số lượng fans không ít nhưng đây cũng không đại biểu cho cái gì. Tiền không dễ kiếm, tích cóp càng không dễ dàng.

Trong lòng Trần Kiều yên lặng tính toán học phí và phí sinh hoạt của Lâm Tây, tính tới tính lui trong tay bản thân chỉ có đống ngạch trống, lại thở dài.

Đưa tiền, là anh tự nguyện.

Nếu anh không cho chú Trương tiền, thật ra cũng không sao.

Chú Trương cũng không thể tìm được chỗ ở của anh để đi đòi tiền.

Nhưng anh biết, anh nợ dì Trương.

Là dì Trương cứu anh, bằng không bây giờ anh không phải nằm ở đây mà là ra đường ăn xin hoặc là vào tù rồi.

Dì Trương cho anh ăn cho anh ở, còn cho anh đi học vẽ.

Bảy triệu, không nhiều lắm.

Nhưng với anh lại nhiều, anh thật sự không đủ sức.

Trong đầu Trần Kiều suy nghĩ muôn vàn, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ mất.

Ngày hôm sau, Lâm Tây dậy sớm đi trường học.

Đêm qua lúc cô trở về, Tào Lệ Linh và Lâm Cường đã ngủ, phỏng chừng là biết cô thi đại học xong sẽ có hoạt động gì đó.

Hôm nay phải chụp ảnh tốt nghiệp, đánh giá thành tích, sau đó sẽ có hoạt động liên hoan.

Lâm Tây nhìn tủ quần áo cuối cùng quyết định không mặc đồng phục, hôm nay cô mặc áo thun trắng và váy dài màu đen, cột tóc lên, dùng đồ trang điểm của Tào Lệ Linh trang điểm nhẹ, ra cửa.

Vừa đi đến cửa phòng học, tiếng nói của Lưu Vũ Thần đã truyền đến tai Lâm Tây: “A a a a a a, môn văn tớ làm sai mười bốn câu!”

“Tiêu đời rồi.”

Lâm Tây đi vào phòng học, Lưu Vũ Thần vừa nhìn thấy cô, lập tức chạy tới ôm cô, làm bộ làm tịch khóc lóc nói: “Môn văn tớ làm sai tổng cộng mười bốn câu, mau an ủi tớ.”

Lâm Tây sờ sờ đầu cô ấy, “Không phải ngày thường cậu sai tận hai mươi câu à, bây giờ phát huy vượt xa ngày thường rồi còn gì.”

Lưu Vũ Thần chu môi, tiếp tục khóc hu hu: “Bạn Lâm Tây này quả nhiên không yêu tớ.”

“Hừ.”

Lưu Vũ Thần làm bộ làm tịch lau nước mắt, đôi tay chống eo.

“What?” Lưu Vũ Thần giật mình nói: “Hôm nay cậu thật xinh đẹp nha. Còn trang điểm, chậc chậc chậc.”

Lưu Vũ Thần đi một vòng quanh người cô: “Không tồi không tồi, là một hạt giống tốt, xem ra ngày thường học tập chậm trễ cậu.”

“Từ nay về sau, chúng ta đã được giải phóng!” Lưu Vũ Thần tuyên thệ hào ngôn chí khí: “Sau khi vào đại học, chúng ta có thể mua quần áo đẹp, mua đồ trang điểm, kết giao bạn trai.”

Lâm Tây lôi kéo cô ấy trở lại chỗ ngồi.

Trở lại chỗ ngồi, Lưu Vũ Thần lại hô to gọi nhỏ nói: “Lâm Tây Lâm Tây, cậu mau kiểm tra đáp án đúng.”

Lâm Tây tiếp nhận tờ giấy đáp án, bằng vào ký ức đánh giá điểm của mình.

Còn tốt hơn trong tưởng tượng, Trần Kiều xuất hiện, sức ảnh hưởng của anh quả thật rất lớn.

Trong đầu Lâm Tây đột nhiên toát ra một câu:

Thành cũng Trần Kiều, bại cũng Trần Kiều.

Nghĩ đến Trần Kiều, khóe miệng Lâm Tây không tự giác cong lên, nhẹ nhàng bật cười.

“Wow, cậu quá đáng nha, thi tốt đến bật cười, tốt xấu gì cũng nên tôn trọng tớ chút chứ.” Lưu Vũ Thần oán trách nói.

“Không đúng,” Lưu Vũ Thần bày ra tư thế trinh thám, kề mặt lại gần mặt Lâm Tây, đáng khinh nói:

“Theo tớ quan sát, nụ cười này không phải là đắc ý, mà là nụ cười si ngốc!”

Lưu Vũ Thần: “Khai mau, là ai hả. Suy nghĩ cái gì.”

“Không có.” Đây là nói dối.

“Cậu sẽ không bỏ tớ mà đi nɠɵạı ŧìиɧ chứ?”

“Không có.” Đây là nói thật.

“Cậu đừng nghĩ giấu diếm được tớ, tớ chính là la bàn dò xét nghi ngờ.” Lưu Vũ Thần đáng khinh nhướng mày. “Có phải là người tên Trần Kiều lần trước không?”

“Không phải.” Nửa thật nửa giả.

“Hừ.” Lưu Vũ Thần bất mãn đôi tay khoanh trước ngực, làm ra bộ mặt lạnh nhạt, cũng không lại rối rắm vấn đề này, nhưng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu vẫn đặt trên người Lâm Tây. Nhìn đến Lâm Tây nổi da gà.

Lâm Tây buông tờ giấy đáp án trong tay.

“Thế nào thế nào.” Lưu Vũ Thần thực không tiền đồ xáp lại nói. “Văn sai bao nhiêu câu?”

“Ba câu.”

“Tớ phiii.”

“Toán học sai mấy câu?”

“Không sai câu nào.”

“Khốn kiếp!”

“Vậy tiếng Anh?”

“Cũng không sai câu nào.”

“Má.” Lưu Vũ Thần tức giận nói. “Tớ không hỏi! Hỏi lại tự ngược mình!”

Nhưng Lâm Tây biết, cô ấy vẫn vì cô mà vui mừng.

Lâm Tây còn có thể nghĩ đến vẻ mặt Lưu Vũ Thần diễu võ dương oai cùng người khác khoe khoang bạn ngồi cùng bàn của mình học giỏi như thế nào. Ngẫm lại cũng cảm thấy đáng yêu.

Ảnh tốt nghiệp chụp trước khu dạy học, tổng cộng chụp hai tấm, một tấm nghiêm túc đứng đắn, một tấm khác làm tư thế tự do. Cả lớp cũng không có ý tưởng gì mới lạ, đều giơ tay lên làm hình chữ V. Ảnh tốt nghiệp cứ như vậy đã chụp xong.

Trong buổi họp lớp, Trần Lệ Lị cười đứng trên bục giảng nói, “Cuối cùng cũng đến ngày tiễn hết mấy đứa đi, chúng ta cũng xem như được giải phóng.”

Rõ ràng là ly biệt, lại không có không khí của ly biệt. Thi đại học xong, mọi người đều rất sung sướиɠ.

Trần Lệ Lị là giáo viên ngữ văn, cuối cùng nói với mọi người một câu, “Chúc các em tiền đồ như gấm, không phụ thiếu niên.”

Kết thúc, thời cấp ba cũng như thế đặt một dấu chấm. Có những ngày, đã không thể nào quay đầu lại.

Ly biệt lặng yên không một tiếng động, bạn cũng không biết, cuộc gặp mặt lúc này đây, có thể là cuộc gặp mặt cuối cùng hay không?

Đối với Lâm Tây mà nói, cấp ba không có nhiều hồi ức khó quên, cũng không trải qua chuyện gì tốt đẹp, ngoại trừ cố gắng học tập, cái gì cũng không làm, trừ Lưu Vũ Thần ra cũng không có bạn bè gì.

Đối với biệt ly, cô thấy thật bình thường.

Cho nên Lâm Tây vẫn luôn cảm thấy mình có ý chí sắt đá. Nhưng trừ Trần Kiều ra.

Đáng chết, sao lại vòng đến trên người Trần Kiều rồi!

Nghĩ đến Trần Kiều, Lâm Tây móc điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho anh.

“Chào buổi sáng.”

“Còn chưa rời giường?”

Lâm Tây nghĩ nghĩ, lại gửi: “Heo lười phải ngủ sớm dậy sớm nha. [gương mặt tươi cười]”

Bởi vì là WeChat, cho nên cô thêm trợ từ "nha". Trong hiện thực, cô tuyệt đối sẽ không nói như vậy, tuyệt đối sẽ không!

Lưu Vũ Thần cúi đầu lại dò xét cô: “Nhắn tin với ai đó? Bạn trai?”

Lâm Tây mặt không đổi sắc khóa màn hình lại, nói: “Không có.”

Lực chú ý của Lưu Vũ Thần nhanh chóng bị điện thoại mới của Lâm Tây dời đi.

“Wow, ba mẹ cậu mua cho cậu điện thoại mới nè.” Lưu Vũ Thần cầm điện thoại của Lâm Tây nhìn ngang nhìn dọc, “Cái này là loại mới ra, màu sắc chỉ có một.”

“Tớ thích cái này lắm. Nhưng quá quý, ba mẹ tớ không chịu mua cho tớ.” Lưu Vũ Thần hâm mộ nói.

Lâm Tây nói: “Không phải.”

“Hả?”

“Không phải ba mẹ tớ mua.”

“Ồ? Vậy ai mua?”

Lâm Tây hơi hơi hé miệng.

Lưu Vũ Thần lại lảm nhảm, còn nói thêm: “Mặc kệ ai mua, nhưng người đó chắc chắn rất tốt với cậu, tớ cũng muốn có người thân như vậy.”

Lâm Tây ở trong lòng yên lặng nghĩ, không phải đâu.

Là bạn trai tương lai của tớ đấy.

Là bạn trai! ◐.̃◐

Hoạt động buổi sáng ở trường học kết thúc sau đó các bạn học kéo nhau tới tiệm lẩu ăn liên hoan, lớp hơn ba mươi người mênh mông cuồn cuộn chiếm cứ hơn nửa tiệm lẩu.

Bạn học hi hi ha ha ăn ăn uống uống, náo loạn một hai giờ, liên hoan mới kết thúc.

Sau khi kết thúc, lớp trưởng Trịnh Trình Trần lại đề nghị đi KTV ca hát, đề nghị này đạt được nhất trí tán đồng. Lâm Tây không thích như vậy, nhưng bởi vì là ngày tốt nghiệp, nên cũng đi.

Hơn ba mươi người ngồi trong căn phòng lớn nhất, các thiếu niên cấm dục đã hơn một năm cuối cùng cũng được giải phóng. Ánh đèn chiếu lập loè tối tăm, tiếng ca vang ồn ào, mọi người còn uống bia, thật ra đều không uống nhiều vì mắc tiền. Nhưng là vì náo nhiệt, mọi người đều đồng ý gọi bia trợ hứng.

Vài bạn học hào phóng lớn tiếng ca hát, trong đó đương nhiên bao gồm cả Lưu Vũ Thần.

Có vài bạn học quả thực làm người chấn động, ngày thường ở trong lớp không có tiếng tăm gì, học tập thành tích cũng thực bình thường, nhưng cầm microphone lên lại tự tin vô cùng.

Lâm Tây cảm thấy thật tốt.

Lâm Tây không tham dự, cô thấy mình hát không khó nghe, nhưng cũng không có chỗ nào dễ nghe, cô vẫn nên lặng lặng ngồi nhìn.

Nhưng cô không thích ánh đèn màu mè tối tăm của KTV, quá mờ, cô thích ánh sáng, cũng không biết thằng nào lại đem đèn biến thành loại hình thức ngu ngốc này.

Trong lòng Lâm Tây thầm mắng người.

Xin lỗi, xin lỗi sau này sẽ không dùng lời thô tục. Lâm Tây lại thầm xin lỗi.

Lâm Tây hơi nhàm chán, lấy điện thoại ta gửi tin nhắn cho Trần Kiều.

Tin nhắn đêm qua và sáng hôm nay gửi cho anh, anh còn chưa phản hồi. Không biết là chưa tỉnh ngủ hay là thế nào.

Lâm Tây cũng không giận, hứng thú bừng bừng tiếp tục nhắn tin.

Cô đem ảnh chụp cái lẩu giữa trưa gửi qua.

Lâm Tây gõ chữ nói: “Giữa trưa ăn cái lẩu, nhưng ăn không ngon như đêm qua.”

Lại gửi ảnh chụp trong KTV.

“Bây giờ đang ở KTV, một hồi còn uống bia, ha ha.”

Qua mấy vòng ca hát, Trịnh Trình Trần lại đề nghị chơi trò chơi, sự thật hay thử thách, người thua không chỉ hoàn thành nhiệm vụ, còn phải uống bia. Được các bạn học nhiệt liệt hưởng ứng. Trịnh Trình Trần mở phần mềm trong điện thoại ra, bắt đầu rút thăm.

Lâm Tây cầm điện thoại tiếp tục gõ chữ: “Bây giờ đang chơi trò sự thật hay thử thách. Người thua phải uống bia.”

Người thua thứ nhất là cậu nam sinh vừa mới hát xong.

Lâm Tây không quá nhớ rõ tên của cậu ta, nhưng cô nhớ rõ cậu ta hát rất êm tai.

“Uống bia, uống bia trước.” Trịnh Trình Trần chậm rãi đổ đầy một ly bia cho cậu ta. Cậu nam sinh uống liền một hơi.

Trịnh Trình Trần nói: “Sự thật hay thử thách.”

“Sự thật!”

“Được rồi –” Trịnh Trình Trần cười đọc đề mục trên điện thoại. “Người cậu thích là ai?”

Nghe thấy vấn đề này, mặt cậu nam sinh đỏ lên.

Trịnh Trình Trần đi đầu ồn ào, vỗ tay xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, “Mau nói mau nói!”

Nam sinh cuối cùng đỏ mặt, ấp úng nói ra tên của một cô gái. Cô gái kia ngày thường ở lớp cũng không có tiếng tăm gì, diện mạo cũng không nổi bật. Nghe thấy cậu nam sinh nói ra tên của mình, cô gái đó cũng đỏ mặt cúi đầu.

Lâm Tây có thể nhìn ra, cô gái đó cũng thích cậu nam sinh này.

Tốt quá.

Lúc trước cô nhìn không ra những chuyện này. Về tình, về yêu, về thích, trước đó không lâu đối với cô mà nói đó là một từ ngữ xa lạ thậm chí không thể lý giải nổi.

Nhưng sau khi thích Trần Kiều, không biết vì sao, ánh mắt khi yêu một người trở nên rất quen thuộc với cô.

Lâm Tây nhìn một đôi nam sinh nữ sinh kia, hai người đều thẹn thùng mặt đỏ tai hồng, Trịnh Trình Trần đang vui sướиɠ khi người gặp họa.

Lâm Tây cảm thấy bản thân dường như có chút cay, đương nhiên chỉ có một chút!

Lâm Tây bất đắc dĩ lắc đầu, thích một người thật là phiền toái, có rất nhiều cảm xúc không thể hiểu được.

Nhưng nghĩ đến Trần Kiều, Lâm Tây cong cong khóe miệng, cô cam tâm tình nguyện, cô đã đánh cuộc thì phải chịu thua.

Lâm Tây cầm điện thoại, gửi tin nhắn:

“Ha ha, có một nam sinh chọn sự thật, cậu ta vừa thổ lộ với cô gái mình thích.”

Người thứ hai thua là một nữ sinh.

Là một nữ sinh hào phóng hoạt bát, Lâm Tây tương đối có ấn tượng với cô ấy, ngồi trong lớp có thể thường xuyên nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cô ấy.

Bởi vì là nữ sinh, Trịnh Trình Trần chỉ rót cho cô ấy nửa ly bia, nữ sinh thực hào hứng uống một hơi cạn sạch. Sau đó cũng chọn sự thật.

Trịnh Trình Trần lớn tiếng niệm một câu trên màn hình: “Mối tình đầu của cậu là ai.”

Nữ sinh tươi cười sáng lạn, nói: “Mối tình đầu của tớ là bạn trai hiện tại của tớ, mọi người đều biết, lớp bên cạnh!”

Bạn trai của cô ấy là lớp trưởng lớp bên cạnh ban khoa học tự nhiên. Đối xử rất tốt với cô ấy, tốt đến nỗi Lâm Tây cũng chú ý tới.

Mỗi ngày đều mang bữa sáng cho cô ấy, trước mười phút tan học đều chạy đến lớp các cô giảng đề toán cho cô ấy, còn đưa cho cô ấy một ly nước ấm, lại còn vô cùng ôn nhu chịu được sự xấu tính của cô ấy.

Mỗi ngày tan học Lâm Tây ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ ân ân ái ái, lúc ấy cũng không có cảm giác gì. Mỗi khi Lưu Vũ Thần ôm ngực hô to ngược cẩu ngọt chết người, Lâm Tây cũng không có cảm giác gì, cô khó hiểu nghĩ, đây có là gì đâu? Sau khi tốt nghiệp tám phần là sẽ chia tay.

Lưu Vũ Thần biết được suy nghĩ của cô, chỉ hận sắt không thành thép mắng cô một hồi, còn hung hăng mà trách cứ cô chỉ biết học tập thành đầu gỗ, đau lòng lo lắng chung thân đại sự của cô.

Bây giờ Lâm Tây nhìn nữ sinh đó tươi cười ngọt ngào, Lâm Tây chỉ cảm thấy trên mặt mình mang theo giấm.

Đều do Trần Kiều, nếu không phải thích anh, sao mình có thể suy nghĩ nhiều như vậy!

Cô lại cầm điện thoại lên, căm giận gửi tin nhắn: “Heo lười, anh còn chưa rời giường?”

“Vừa mới có một nữ sinh thua và chọn sự thật, sự thật là phải nói mối tình đầu là ai, cô ấy nói mối tình đầu là bạn trai hiện tại, trước kia ở trong lớp rải cẩu lương, ngọt chết người.”

Lâm Tây cách màn hình cũng không cần da mặt, “Nếu em thua và đυ.ng phải câu hỏi này, em đây có phải nên nói mối tình đầu của mình là anh không?”

“Mối tình đầu là người đầu tiên mình thích, đó chính là anh.”
« Chương TrướcChương Tiếp »