Chương 4: Món quà

Lớp học trong máy mắt trở nên yên tĩnh, không ai dám trả lời, cũng không ai dám nhìn vào Bạch Yến. Cô hiện tại cảm thấy trong lòng như lửa đốt, bước về phía trước bạn cùng lớp gần nhất, nhưng chưa kịp tiếp cận nữ sinh đó, cô đã nghe thấy tiếng cười chói tai từ hành lang truyền tới.

Nam sinh đó cười một lúc rồi dừng lại, rồi nói với giọng chế nhạo: “Trả thù như thế này thật tuyệt. Nhân tiện, sao cậu ít khi nói xấu cô ấy? Chẳng lẽ cậu không phải ghét cô ấy nhiều như vậy?”

“Làm sao có thể, tôi không quen với vẻ ngoài tự cho là mình đúng của cô ấy, những người không biết nghĩ rằng cô ấy là chủ nhân, cả lớp đành phải nhìn mặt cô ấy để có thể sống yên bình, đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm, bất kể cô ấy làm gì vẫn luôn nhắm mất làm ngơ.”

Trước đây Bạch Yến hiếm khi giao tiếp với các bạn cùng lớp, nhưng cô lại bất ngờ nhận ra giọng nói của người nọ.

Nếu tôi nhớ không lầm hai nam sinh ngồi cùng bàn, quan hệ có vẻ rất tốt, trước đây cô từng bắt gặp họ nói xấu, đó cũng là ngày Cố Thiên An mới chuyển tới lớp.

Hai người vừa mới đổ rác trở về, một tay đang nắm vào tay cầm thùng rác, như thể thùng rác rỗng rất nặng.

Bạch Yến khoanh tay trước ngực, ánh mắt cúi xuống rơi vào thùng rác, cô mơ hồ có thể nhìn thấy sợ dây thừng nhiều màu sắc buộc bên trong hộp quà.

Vì trong lớp không có nhiều học sinh, hai nam sinh vừa bước vào đã chú ý tới bóng dáng của Bạch Yến khi đi vào, tim đập thình thịch không thể giải thích được.

Bạch Yến không quá quan tâm những gì họ nói về mình, cô rời ánh mắt đi lạnh lùng hỏi: “Trong ngăn kéo của tôi có thấy gì không?”

Hai nam sinh nhận thức việc đã làm không dám nhìn thẳng mặt Bạch Yến, ban đầu định vứt bỏ đồ của Bạch Yến, bởi vì họ cảm thấy trong phòng học không có camera, cho dù có vứt đi cũng không thể phát hiện ra.

Nhưng sau khi đi đến bãi rác, loay hoay hồi lâu, cuối cùng cũng không dám vứt nó đi cùng nhau bàn tính đem nó trở lại.

Thấy bọn họ hồi lâu không trả lời, Bạch Yến không kiên nhẫn hỏi: “Các cậu có nhìn thấy không?”

Thấy bọn họ không thể giấu được nữa, hai nam sinh đã hiểu được. Họ đặt thùng rác xuống đất trước, sau đó một nam sinh nhặt hộp quà lên, đi đến trước mặt Bạch Yến đưa nó, ngây thơ nói: “Bạch Yến, không phải điều này… Trong lúc chúng tôi dọn dẹp nhặt nó lên từ dưới đất.”

Nam sinh còn lại ở phía sau liên tục gật đầu.

Bạch Yến giơ tay lên nhận lấy, cô cẩn thận xem xét, bao bì bên ngoài hộp quà trông vẫn còn khá sạch sẽ, chỉ có một vết bẩn nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn thấy được.

Tuy nhiên, có một mùi mì ăn liền nồng nặc giữa mũi cô, lửa trong lòng Bạch Yến lập tức bùng cháy lên đầu cô, giơ tay lên ném hộp quà sau đó tát vào mặt nam sinh kia.

Đại khái bởi vì quá tức giận, lúc này ánh mắt Bạch Yến có chút đỏ bừng, giọng điều trở nên gay gắt: “Đồ bẩn nên đi đôi với rác.”

Khuôn mặt nam sinh có chút đỏ bừng, cậu không dám nói lời nào, chỉ có thể nghiến răng im lặng.

Nếu Bạch Yến không vội vàng đến tham dự tiệc sinh nhật của em trai Mạc Văn Văn, cô cũng sẽ không dừng lại ở đó, cố gắng kiềm nén cảm xúc gần như không thể khống chế được của mình.

“Lần sau cậu chạm vào đồ của tôi, sẽ không phải là một bài học nhẹ nhàng như vậy đâu.” Sau khi Bạch Yến nói xong, nhanh chóng đi đến trước mặt nam sinh kia, giẫm lên chân cậu mấy cái rồi mới rời khỏi phòng học.

-

Sau khi Bạch Yến rời khỏi trường, cô không nói cho Mạc Văn Văn biết chuyện xảy ra trong lớp học, sở dĩ không nói là vì Mạc Văn Văn sẽ lập tức trút giận lên bọn họ giúp mình.

Túi quà trong tay Bạch Yến là mua từ cửa hàng nhỏ trong trường, lần trước là món đồ, nhưng lần này lại là đồ ăn vặt.

Chẳng bao lâu đến nhà Mặc Văn Văn, Bạch Yến vừa xuống xe đã nhìn thấy một thiếu niên đứng trước cửa biệt thự, cậu cao hơn Mạc Văn Văn, khuôn mặt trưởng thành hơn, khó có thể nhận ra đó là một học sinh học lớp sáu chút nào.

Ánh mắt Mạc Ngôn vô thức rơi vào người Bạch Yến, bọn họ đã không gặp nhau gần hai tháng kể từ khi gặp Bạch Yến trong kì nghỉ hè.

Mặc dù Bạch Yến luôn có vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng Mạc Ngôn không hiểu sao lại cảm thấy cô rất gần gủi, khuôn mặt lập tức nở nụ cười, vội vàng bước tới chào hỏi: “Chị Yến Yến, đã lâu không gặp chị.”

Giọng nói Mạc Ngôn vẫn không thay đổi, lời nói rất ngốc nghếch, giọng nói cũng không hợp với khuôn mặt giống như nam sinh trung học cấp ba, tóm lại không giống như những gì cậu có thể nói.

Giây tiếp theo, bàn tay Mạc Văn Văn trực tiếp đáp lên đầu Mạc Ngôn: “Trong mắt em còn có chị là chị gái không? Nhìn bạn của chị trước không thèm nhìn chị sao, chúng ta đã lâu không gặp.”

Mạc Ngôn bĩu môi oán hận, lẩm bẩm: “Rõ ràng sáng nay em mới nhìn thấy chị.”

Mạc văn Văn đáp: “Đó là buổi sáng, giờ đã là mấy giờ.” Sau đó bước đi vào biệt thự không nói lời nào, trong bữa tiệc sinh nhật, ngoài gia đình Mạc Văn Văn ra, còn có hai người bạn có quan mối hệ tốt với Mạc Ngôn.

Bạch Yến chú ý thấy tường phòng khách Mạc Văn Văn có rất nhiều bóng bay và ruy băng, trên bàn ăn còn có rất nhiều món ngon, điều bắt mắt nhất chính là chiếc bánh ba tầng ở giữa bàn ăn, trên đó đã có nến và lời chúc.

Bạch Yến có chút sững sốt, cô chợt nhớ đến sinh nhật của mình cách đây không lâu, Mạc Văn Văn cùng Mạc Ngôn và Trần Dụ đi cùng cô vào ngày hôm đó.

Trên thực tế mấy ngày trước đó Trần Dụ đã nhắc nhỡ cha mẹ của Bạch Yến, nhưng họ dường như không quan tâm chút nào, những lời chúc họ dành cho cô chỉ là chuyển những phong bì lì xì màu đỏ không có chút ấm áp nào.

Bữa tiệc sinh nhật kết thúc, Bạch Yến nhận được một cuộc điện thoại, đó là Trần Dụ nói rằng có tình huống công việc gấp không thể đến được.

Bạch Yến không đành lòng phá vỡ bầu không khí vui vẻ trong bữa tiệc sinh nhật, sau khi cô từ phòng vệ sinh trở lại, lấy lý do Trần Dụ đã đến đón cô rời đi.

Mạc Văn Văn khăng khăng muốn đưa Bạch Yến đến cửa nhà mình, cô nhìn xung quanh một lúc, mới phát hiện những chiếc xe đậu xung quanh đều là của hàng xóm, những chiếc xe đi qua cũng không có ý dừng lại.

Mạc Văn Văn cảm thấy rất kỳ lạ, nhíu mày nhìn Bạch Yến bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Sao lại không thấy xe của chú Trần?”

Bạch Yến thành thật nói: “Cậu có việc phải làm, không thể đến được, nhưng tôi vừa gọi taxi, khoảng ba phút nữa sẽ tới.”

Sợ Mạc Văn Văn không tin, Bạch Yến thậm chí còn mở ứng dụng gọi taxi trong điện thoại đưa cho Mạc Văn Văn xem.

Sau khi Mạc Văn Văn nhìn rõ ràng đôi mắt cô dần dần đỏ lên, có lẽ đang nghĩ đến cha mẹ Bạch Yến, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy đau khổ.

Vì thế Mạc Văn Văn ôm Bạch Yến, giọng mũi có chút khó chịu nói: “Yến Yến, nếu không tôi nhờ ba tôi cho người đưa cậu về, tôi cũng không lo lắng.”

Bạch Yến nhẹ nhàng vỗ lưng Mạc Văn Văn hai cái: “Đừng lo lắng, không ai có thể bắt nạt tôi, hơn nữa tài xế cũng chưa chắc làm gì được tôi.”

Tâm trạng không tốt của Mạc Văn Văn dần dần tiêu tan, vài giây sau cô buông Bạch Yến ra ý cười có chút nước đọng lại trên đôi mắt, nhưng Mạc Văn Văn vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm, cô đành phải đợi đến khi thấy Bạch Yến lên xe mới quay lại.

Mặc dù ứng dụng của nền tảng gọi taxi khá an toàn nhưng Bạch Yến vẫn rất cảnh giác, địa chỉ cô chọn không phải ở trước cửa nhà mà là một con phố gần đó.

Nguyên nhân chủ yếu mẹ Bạch Yến hiếm khi ở nhà, thậm chí sau khi tan làm vẫn còn ở bên ngoài, thỉnh thoảng bà sẽ đến công ty cha của Bạch Yến, còn người giúp việc chỉ đến nhà Bạch Yến chuẩn bị bữa ăn.

Trên đường đi tài xế rất nhiệt tình muốn trò chuyện với Bạch Yến, nhưng lại bị giọng điệu lạnh lùng của cô ngăn cản.

Sau khi Bạch Yến xuống xe, cô đi về hướng nhà của mình, chẳng mấy chốc đi đến cửa hàng tiện lợi, cô dừng lại ánh mắt rơi qua cửa kính nhìn thấy Cố Thiệu An đang đọc sách.

Meo~~

Đột nhiên có tiếng mèo kêu, Bạch Yến tĩnh táo lại, cô quay đầu lại nhìn con mèo màu cam trên tường, lúc này đang đi thong thả đi lại bằng bốn chân, bước đi nhàn nhã thản nhiên.

Cố Thiệu An tự nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu, anh hướng đôi mắt hoa đào, chỉ muốn nhìn xem con mèo đang ở đâu bên ngoài, nhưng lại thoáng nhìn thấy bóng dáng Bạch Yến trên đường.

Ánh đèn đường mờ ảo rắc lên người Bạch Yến, mái tóc dài xõa ngang vai, nghiêng đầu một nửa, từ góc độ này Cố Thiệu An có thể nhìn thấy bên hông khuôn mặt không thể nhận ra bất kỳ khuyết điểm nào.

Cố Thiệu Anh hơi sửng sờ, khoảnh khắc tiếp theo, Bạch Yến đột nhiên quay đầu lại vừa vặn chạm phải ánh mắt của anh.

Bạch Yến vội vàng né tránh đi ánh mắt, cô nhanh chóng tăng tốc độ rời đi.

-

Ngày hôm sau, Bạch Yến đi học từ rất sớm theo quan niệm về thời gian của cô, chỉ cần không đến muộn và chưa đến thời gian bấm chuông sẽ đi sớm.

Trong vòng hai phút sau khi chuông lớp reo, lớp trưởng đột nhiên quay trở lại từ bên ngoài, đi thẳng đến bàn học của mình nói: “Giáo viên chủ nhiệm yêu cầu cậu đến văn phòng.”

Bạch Yến đứng lên, liếc nhìn vị trí hai nam sinh ngày hôm qua, quả nhiên còn có một chiếc ghế trống rỗng, có lẽ có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Khi Bạch Yến đến văn phòng, cô nhìn thấy nam sinh bị cô tác động ngày hôm qua và một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất thời trang trông rất xinh đẹp.

Giáo viên chủ nhiệm đang cầm chiếc cốc giữ nhiệt trong tay, đó là giáo viên chủ nhiệm từ khi Bạch Yến còn là học sinh năm nhất trung học, sở dĩ cô luôn bao dung Bạch yến có liên quan đến cha của Bạch Yến.

Anh trai của giáo viên chủ nhiệm làm việc cho công ty của cha Bạch Yến và là một lãnh đạo cấp cao.

Bạch Yến lễ phép hỏi: “Có việc gì liên quan đến em?”

Giáo viên chủ nhiệm đặt chiếc cốc giữ nhiệt xuống định nói, thì người phụ nữ trung niên trước tiên nhảy vào nói: “Nữ sinh này sao cô dám đánh con trai tôi? Nhìn xem vết tích trên mặt sưng cho đến bây giờ vẫn chưa lắng xuống.”

Bạch Yến lười biếng đảo mắt nhìn về phía nam sinh khuôn mặt vẫn sưng đỏ, cô lạnh lùng hỏi: “Dì, dì có hỏi cậu ấy đã làm gì không?”

Người phụ nữ trung niên nhìn Bạch Yến, không tin trả lời: “Có thể làm gì được? Rõ ràng nhìn thấy cô không bị tổn thương gì cả.”

Bạch Yến không để ý đến lời nói của người phụ nữ trung niên, nhìn chằm chằm vào cậu nam sinh hỏi: “Việc cậu lấy hộp quà của tôi không nói ra với dì sao?”

Nam sinh không hề có ý định làm lớn chuyện này, hôm qua khi về nhà đã nói dối rằng một người bạn vô tình làm vỡ, nhưng mẹ cậu hoàn toàn không tin, sáng nay mẹ cậu đã hỏi rất lâu, cuối cùng cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải nói ra.

Không ngờ mẹ cậu không nói một lời, nhất quyết trực tiếp đưa cậu đến trường sau đó phàn nàn với giáo viên chủ nhiệm, suốt thời gian đó không nghe cậu nói một lời nào.

Bạch Yến chỉ đơn giản kể lại chuyện hôm qua quay lại lấy hộp quà, khuôn mặt của người phụ nữ sau khi nghe xong trở nên tối sầm.

Giáo viên chủ nhiệm đương nhiên thiên về phía Bạch Yến, không những không trừng phạt Bạch Yến, còn yêu cầu nam sinh viết một bản tự phê bình dài 2.000 chữ, Bạch Yến còn giả vờ hào phóng không đòi lại tiền món quà.

Mẹ nam sinh đó lập tức cảm thấy rất xấu hổ, sau đố giả vờ bận nghe điện thoại rồi rời đi.