Chương 6: Tâm trạng vui vẻ

Bây giờ lớp đã bắt đầu, phòng học rất yên tĩnh, may mà giờ giáo viên dạy môn toán có giọng nói lớn, còn có thể che đi một ít giọng nói của Mạc Văn Văn, nếu không Bạch Yến lập tức sẽ che miệng của cô lại.

Để loại bỏ đi sự nghi ngờ vô căn cứ, Bạch Yến có tình giả vờ tức giận, cô hơi cau mày, lặp lại một lần nữa với giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Tôi đã nói là tôi không nhìn cậu ấy.”

Lần này Mạc Văn Văn hoàn toàn tin Bạch Yến sẽ không bao giờ nhắc đến chủ đề này nữa.

Buổi chiều tan học, Bạch Yến tách khỏi Mạc Văn Văn ở cổng trường như thường lệ, sau dó lên xe của Trần Dụ, cô vừa thắt dây an toàn thì nghe tiếng Trần Dụ ở ghế lái bên cạnh hỏi: “Buổi tối con muốn ăn gì?”

Bạch Yến bình tĩnh đáp: “Cái gì cũng được.”

“Vậy chúng ta đi ăn lẩu đi.” Trần Dụ nói xong liền quay xe, lái xe về hướng bên kia đường.

Trần Dụ thường bận rộn công việc, đặc biệt là vào ban đêm, hiếm khi đưa cô đi ăn tối, mặc dù trước đi anh đã đưa cô đi ăn tối nhưng luôn luôn vào ngày nghỉ thứ bảy và chủ nhật.

Bạch Yến kỳ thật có thể đoán được, Trần Dụ nhất định đã biết người giúp việc ở nhà đã xin nghỉ phép, dù sao anh cũng có thông tin liên lạc mẹ cô và người giúp việc.

Ăn lẩu xong khoảng tám giờ tối về đến nhà, Bạch Yến từ trong ngăn kéo trong phòng ngủ lấy ra một tờ tiền màu đỏ, cô không ở nhà quá lâu, mang theo theo tiền và chú chó đi ra ngoài.

Từ xa Bạch Yến đã nhìn thấy có rất nhiều thùng hàng chất đóng trước cửa hàng tiện lợi và một chiếc xe tải giao hàng bên đường.

Dáng người cao lớn của Cố Thiên An đang đứng bên cạnh xe tải, trong tay đang cầm các tờ giấy trong giống như tờ tiền, lúc này anh đang nói chuyện với người tài xế giao hàng, trong giống như đang thỏa thuận điều gì.

Trước đây cửa hàng thường được giao hàng vào ban ngày, sở dĩ hôm nay không được giao là vì Cố Thiên An thương bà nội, tối hôm qua anh gọi điện thoại cho tài xế giao hàng để bàn bạc rất lâu, cuối cùng cũng thành công đổi thời gian giao hàng tám giờ tối.

Cố thể thấy được, vẫn chưa phải là thời điểm cảnh tượng trong mơ sẽ xảy ra, Bạch Yến cũng không tiếp tục đi về phía trước.

Sau khoảnh khắc này trôi qua không có thể ngăn cản được, cho dù chỉ là đi mua thức ăn cho chó, Cố Thiên An quá bận rộn nên không thể tính tiền cho cô.

Bạch Yến nghĩ về điều đó, cuối cùng quyết định quay người lại đi nơi khác, giống như dắt chó đi dạo.

Bạch Yến dẫn chú chó đi một đoạn dài một lúc lâu mới quay lại, khi phát hiện hộp cacton trước cửa hàng tiện lợi và xe tải đậu trên đường đã biến mất, cô đột nhiên trở nên hoảng sợ, nhanh chóng bước nhanh đến cửa hàng tiện lợi.

Tuy nhiên cô dừng lại mà không có ý định mở cửa, bởi vì xuyên qua cánh cửa trong suốt, Bạch Yến thấy bóng dáng Cố Thiên An, vị trí anh đang đứng giống như nơi trong giấc mơ.

Bạch Yến còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo, cô nhìn thấy Cố Thiên An ngồi xổm xuống.

Các kệ hàng ở tầng thấp nhất không cần bổ sung quá nhiều, trong giấc mơ Cố Thiên An không hề đặt mấy gói hàng lên đó.

Bạch Yến phản ứng rất nhanh, mở cửa kính giống như chân đang giẫm lên bánh xe lửa, cô nhanh chóng đi đến bên cạnh Cố Thiên An.

Chú chó bất đắc dĩ cũng bị Bạch Yến kéo đến cửa hàng tiện lợi, khi dừng lại, bàn chân của chú chó vô tình giẫm lên giày của Cố Thiên An.

Trên thực tế, chú chó đã được Trần Dụ dắt đi dạo vào buổi trưa hôm nay, đi lang thang rất lâu quay về, Bạch Yến không biết điều đó.

Cố Thiên An tự nhiên nghe thấy được tiếng bước chân, cảm thấy mu bàn chân bỗng nhiên trở nên nặng nề, đặt hai túi đồ ăn vặt cuối cùng vào vị trí, sau đó hạ mi xuống nhìn chân chó đang giẫm lên giày của mình.

Ánh mắt Cố Thiên An dời lên trên, rất nhanh anh chú ý đến chiếc quần đồng phục carô màu xanh da trời và trắng bên cạnh chú chó.

Cố Thiên An đột nhiên ý thức được điều gì, anh ngẩng đầu lên nhìn Bạch Yến không biết cô đã đi vào từ lúc nào.

Ánh mắt Bạch Yến vẫn đang nhìn về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tôi đến mua đồ.”

Hai ba giây trôi qua, Cố Thiên An còn chưa đứng dậy, Bạch Yến đang định thúc giục lần nữa, lại nghe thấy anh nói: “Để con chó của cậu nhắc chân lên trước.”

Bạch Yến lập tức bị lời nói của Cố Thiên An làm sững sờ, cô cúi đầu nhìn chân trái của con chó, chân trái của nó duỗi rất xa về phía trước, vô tình giẫm lên đôi giày thể thao màu trắng của Cố Thiên An.

Bạch Yến xấu hổi ho nhẹ một tiếng, sau đó cúi người xuống nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu con chó. Chú chó khá thông minh, lè lưỡi tạo ra hai tiếng động ngớ ngẩn tỏ ra hiểu ý trước khi nhấc chân.

Cố Thiên An đứng lên, đại khái cảm giác được Bạch Yến ở bên cạnh, lúc đứng dậy thì thân thể cố ý lùi về phía sau, đầu chỉ cách kệ khá xa.

Cố Thiên An không đánh trán mình như trong mộng, Bạch Yến dường như là được chuyện gì tốt, tâm trạng có chút vui vẻ không giải thích được.

Bạch Yến hiếm khi ăn đồ ăn nhẹ, nhưng kệ ở đây chứa đầy đồ ăn nhẹ và những thứ tương tự, nên cô phải mua chúng.

Bạch Yến tiếng về phía trước hai bước, do dự một chút nhìn đồ vật trên kệ, cuối cùng chọn lấy túi khoai tây chiên vị cà chua.

Cố Thiên An đặt hàng mới lên kệ bao gồm là mì ăn liền, mì ăn liền là thực phẩm bán chạy nhất trong các cửa hàng tiện lợi, phần lớn điều được đặt ở tầng cao nhất hoặc tầng thứ hai, chủ yếu là vì không có vách ngăn nên có thể xếp thêm vài cái nữa.

Cố Thiên An hoàn toàn không có kinh nghiệm, chồng lên rất nhiều đồ, vô tình ngước mắt lên phát hiện thùng mì ăn liền phía trên Bạch Yến đang đứng hơi bị nghiêng, tựa như thể giây tiếp theo sẽ rơi xuống.

Cố Thiên An không có thời gian suy nghĩ nhiều, sải bước tiếng về phía trước, vươn tay ra ôm thùng mì ăn liền.

Bạch Yến không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ ngơ ngác nhìn Cố Thiên An đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Bởi vì khoảng cách khá gần, một mùi hương thơm thoang thoảng tràn vào trong hơi thở của Bạch Yến, mùi rất giống như mùi bột giặt. Lúc đầu cô không cảm thấy quá xấu hổ, nhưng phải đến khi cửa kính của cửa hàng tiện lợi bị đẩy ra, Bạch Yến mới tỉnh táo lùi về lại hai bước.

Giả vờ bình tĩnh lại, Bạch Yến hỏi: “Ở đây có bán thức ăn cho chó không?”

Cố Thiên An đáp: “Bán, từ hàng thứ hai đến cuối cùng.”

Bạch Yến vội vàng xoay người đi về phía kệ hàng thức ăn cho chó, vì cô từ bên trong vòng qua, khi đến nơi cô chỉ có thể nhìn thấy hướng lối vào của cửa hàng tiện lợi.

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người bước vào cửa hàng, Bạch Yến có chút ngạc nhiên, hóa ra đó là mẹ cô!

Mẹ của Bạch Yến tên Trần Thư, là chị em ruột với Trần Dụ, Trần Thư năm nay bốn mươi tuổi, nhưng trông cô như ba mươi tuổi.

Trần Thư đang đi một đôi giày cao gót màu trắng, mặc một chiếc váy hoa rất thanh lịch, làn da rất mềm mại, khóe mắt không có nếp nhăn, khuôn mặt cô trang điểm nhẹ trong cô trẻ trung xinh đẹp hơn.

Mặc dù Bạch Yến không biết nhiều về Trần Thư khi còn nhỏ có trông như thế này hay không, nhưng cô vẫn nhớ rõ ràng, lúc nhỏ mỗi khi được đưa đi ra ngoài mua sắm, những người quen đi ngang qua điều nói đùa rằng mẹ cô không giống như người đã có con, giống như em gái trẻ hơn rất nhiều.

Kỳ thực Bạch Yến và mẹ cô đã mấy ngày không gặp, nguyên nhân là phòng ngủ của hai người không cùng tầng, hơn nữa Bạch Yến thích ở trong phòng chơi game, còn Trần Thư lại thích đi đâu đó dù buổi tối có ở nhà nhưng cũng rất ít khi gặp nhau.

Trần thư nhìn xuống điện thoại của mình, hoàn toàn không nhìn thấy Bạch Yến, đi thẳng về phía các kệ hàng khác.

Bạch Yến dời tầm mắt, cô không biết nhãn hiệu thức ăn cho chó nào tốt hơn, liền cầm chiếc túi hôm qua trong mơ cô thấy được, bước nhanh đến quầy thu ngân.

Vừa rồi Cố Thiên An ổn định thùng mì ăn liền, anh liền đi đến quầy thu ngân, lấy túi thức ăn cho chó lên còn chưa kịp quét mã, anh đã nhìn thấy thêm vài thứ trên bàn.

Là Trần Thư đi tới đặt lên quầy thu ngân, cô khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt rơi thẳng vào thức ăn cho chó, đang thắc mắc tại sao Bạch Yến lại mua nó…

Tuy nhiên Trần Thư sớm đã nghĩ rằng người giúp việc xin nghỉ nửa ngày sáng nay.

“Tính hết đi.” Bạch Yến đặt tờ tiền màu đỏ trong tay lên bàn thu ngân, đợi Cố Thiên An quét mã thức ăn cho chó, sau đó cầm lên rời khỏi cửa hàng tiền lợi.

Trần Thư quay người di theo, có lẽ vì quá vội vàng đi ra ngoài, mở hẳn cửa kính của cửa hàng, kéo đến không thể tự đóng lại.

Sau khi Trần Thư đi theo Bạch Yến, cô lấy ra vài trăm tiền mặt từ trong túi xách của mình, vừa nói vừa đưa cho Bạch Yến: “Mẹ sắp đi công tác vài ngày, kì thi hàng tháng sắp tới thi cho thật tốt, đừng để giáo viên chủ nhiệm gọi đến phàn nàn.”

Mặc dù giáo viên chủ nhiệm có thiện cảm với Bạch Yến, nếu điểm của Bạch Yến tệ đến mức không thể xem được, giáo viên chủ nhiệm vẫn sẽ yêu cầu Bạch Yến gọi phụ huynhh đến trường, bề ngoài là yêu cầu phụ huynh đến nói chuyện, tốt hơn hết là chỉ cần làm qua đủ quy trình để trình bày lên giám đốc trường.

Bạch Yến cầm tiền bỏ vào túi, vẫn không có ý định dừng lại tiếp tục đi về hướng cửa nhà mình.

Trần Thư bày ra sự lo lắng của mình: “Có thể mẹ đi công tác đến hai ba tuần, ngày mai mẹ nói với người giúp việc chuyên đến đây, ở phòng dành cho khách vài ngày.”

Ánh mắt Bạch Yến dần dần tối sầm, lạnh lùng đáp: “Không cần, con ở một mình được.”

Tốc độ bước đi của Bạch Yến càng lúc càng nhanh, Trần Thư đã là người trung niên và đi giày cao gót, đương nhiên không thể theo kịp.

Nghĩ rằng trong cửa hàng vẫn còn những thứ chưa lấy, Trần Thư dừng lại không tiếp tục đi theo Bạch Yến.

Cố Thiếu An thanh toán xong sau khi đi tới đóng cửa kính lại, tình cờ vừa nghe thấy cuộc trò chuyện giữa họ, có thể nhìn ra Bạch Yến cùng mẹ cô quan hệ không thân thiết lắm.

Khi Trần Thư quay lại cửa hàng, Cố Thiếu An đã bắt đầu đọc sách, cô định lấy đồ rồi rời đi, nhưng lại bị đồng phục học sinh trên người Cố Thiên An thu hút.

Dù nhìn thế nào cũng rất giống với đồng phục Bạch Yến, Trần Thư rất hiếm khi để ý chi tiết đồng phục học sinh Bạch Yến, dù sao hiện nay có rất nhiều đồng phục học sinh điều là phong cách này.

Trần Thư mong đợi hỏi: “Cậu học cùng trường với Bạch Yến nhà tôi à?”

Cố Thiếu An đặt sách giáo khoa trong tay xuống, gật đầu sau đó nói thêm: “Con học cùng lớp.”

Trong mắt Trần Thư hiện lên một nụ cười, cô biết tính tình của Bạch Yến, rất nhiều bạn học và phụ huynh điều đến tìm cô vì gây ra phiền phức, lần nào cũng gây rắc rối mặt điều sưng cả lên.

Trần Thư lài mở miệng, tiếp tục hỏi: “Gần đây Bạch Yến ở trường có gây phiên phức gì không?”

“Không.”

Trần Thư không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô đã sớm nghĩ đến việc Bạch Yến không muốn để người giúp việc đến nhà.

Trần Thư đương nhiên nghe được mấy lời bàn tán của người xung quanh, liền biết cậu thiếu niên này chính là cháu trai của bà lão chủ cửa hàng tiện lợi này, gần đây mỗi tối điều tới giúp trông coi cửa hàng.

Trần Thư chật vật một lúc rồi mới nói: “Bạn nhỏ, cậu có thể giúp tôi một việc không?”

“Là chuyện gì?” Cố Thiếu An nhíu mày nghi ngờ.