Chương 1: Nhược Thương

Ở công ty giải trí Hạo Miễu, cửa văn phòng của người đại diện Ngao Ứng Học đang được đóng chặt.

Trong phòng có màn hình chiếu rõ ràng cùng với ảnh chụp màn hình Weibo với độ phân giải cao, chỉ cần nhìn sơ qua liền thấy Hotsearch “ác độc” hiện đang nằm trên danh mục tìm kiếm nhiều nhất hiện nay.

Có rất nhiều tiếng la hét, chửi bới ở trong phần bình luận:

Truyền thông Xích Thố : “Hiện tại người mới đúng là kiêu ngạo và ác độc, họ thật sự dám nói trước mặt tiền bối rằng thời kỳ đỉnh cao của các người đã qua rồi, nổi tiếng không được mấy năm nữa đâu. Tôi thật sự muốn mắng giải trí Hạo Miễu, thật là quá đáng!"

Dẫn đầu Bát quái: “Ích Ích thật sự quá tội nghiệp, không có bối cảnh, không chỗ dựa, lại còn gặp phải cái công ty quản lý rách nát, thật sự bị người mới của công ty giải trí Hạo Miểu giẫm đạp, mắng mỏ, dù sao anh ấy cũng là minh tinh nổi tiếng,âsao lại có thể để cho một minh tinh không có tên tuổi mắng chửi mình như vậy cơ chứ?”

Trò chuyện một vòng: “Cảm ơn vì đã mời tôi đến chương trình lúc đó, tôi có mặt ở hiện trường và tận mắt chứng kiến người mới của giải trí Hạo Miễu không những kiêu ngạo và độc đoán, mắt còn cao hơn đầu, không hiểu sao anh ta có thể nói ra những lời như vậy, thật là xấu xa, tôi thật sự cảm thấy không thể chịu đựng được.”

Ở trong văn phòng hiện tại có một người trẻ tuổi với khuôn mặt tuấn tú đang ngồi. Một đôi mắt trong veo và tao nhã, đáy mắt có đường cong quyến rũ, nhưng dưới khí chất xa cách và lạnh lùng lại lộ ra vẻ đẹp cổ điển tự nhiên.

Cậu hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú đọc những nội dung trên hotsearch. Nhưng cậu còn chưa đọc xong, đột nhiên có người chặn lại tầm nhìn của cậu.

"Rút bài đăng của một tài khoản có chứng nhận tích V mất 5 vạn, xoá hotsearch “ác độc” 20 vạn, Nhược Thương cậu nói cho tôi biết....."

Mặt Ngao Ứng Học đen thui, đứng từ trên cao nhìn xuống chất vấn nói: "Cậu rốt cuộc cùng Cố Ích nói cái gì!"

“Không có gì.”

Nhược Thương dùng sức ngửa đầu ra sau, kéo cái ghế lăn ra xa xa Ngao Ứng Học năm mét.

Ngao Ứng Học trừng lớn cả đôi mắt: “Không có gì thì hắn bỏ tiền ra kêu blogger đăng bài mắng cậu ác độc còn thuận tiện bán thảm một đợt làm gì?”

“Blogger? Bọn họ không phải nói bọn họ cũng có mặt ở hiện trường sao?”

Nhược Thương tỏ ra khó hiểu mà hỏi lại, Ngao Ứng Học liền càng trở lên tức giận.

Ngao Ứng Học hét lớn: "Cậu không biết rằng tài khoản tung tin đều là blogger sao?"

Trong giọng nói lộ ra ý tứ "Cậu đừng có mà giả ngu”, nhưng Nhược Thương trong lòng lại cảm thấy bất lực.

Cậu thật sự còn đang tự hỏi, vì cái gì mà những người tự xưng là "Người ở hiện trường" lại đem lời nói cậu nói với Cố Ích xuyên tạc thành như vậy.

Cố Ích và cậu là đối tác trong tiết mục “tuyệt cảnh chạy trốn”, khi ghi hình chương trình, cậu đã nhìn kỹ Cố Ích và xem vận thế của cậu ta.

Căn cứ theo nguyên tắc giúp người làm niềm vui, giúp mọi người làm điều tốt, Nhược Thương nhắc nhở Cố Ích chú ý đến sức khỏe của mình hơn một chút. Kết quả của nhắc nhở là sau khi chương trình quay xong, cậu bị blogger của Cố Ích đưa lên hotsearch.

Nhược Thương nhớ rõ lời nói của mình, căn bản không hiểu blogger nghe hiểu như thế nào mà lại trở thành "Ngôn ngữ ác độc".Trước sự nài nỉ của Ngao Ứng Học, Nhược Thương thành thật trả lời: "Em nói... Tôi thấy anh có nét mặt tối đen, khí vận không thông thuận. Tuổi trẻ làm việc chăm chỉ rất dễ thu hút những điều không lành. Tôi hy vọng anh ta chú ý nghỉ ngơi vào ban đêm. Để ngăn ngừa bệnh tật và mầm bệnh có thể xâm nhập vào cơ thể."

Ngao Ứng Học nghe xong, trước mắt liền tối sầm lại.

Anh đương nhiên biết những chuyện xấu sau lưng Cố Ích, Nhược Thương này hoàn toàn là chỉ vào chính chủ nói: “Ha, tuổi còn trẻ đã chịu đựng không được, như vậy kim chủ còn "chơi" được nữa sao?”

Nhược Thương hoàn toàn không biết tính chất nghiêm trọng của sự việc, cậu nhìn lướt qua những tờ chi phiếu để xoá bài PR, thở dài một tiếng: " Nếu biết bói miễn phí đắt như vậy, lẽ ra em nên yêu cầu anh ta tính phí trước".

Ngao Ứng Học: “...”

“Đây là vấn đề tiền bạc sao?”

Nhược Thương vô tội chỉ chỉ những bài viết đó: “Một cái 5 vạn, nơi này ba bài chính là 15 vạn, lại thêm anh nói xoá hot search 20 vạn, 35 vạn đó!”

"Trên màn hình chỉ có ba bài là vì màn hình quá nhỏ". Ngao Ứng Học sửa lại lỗi của mình: "Tổng cộng có mười bài!".

“Mười bài!” Nhược Thương vẻ mặt khϊếp sợ: “Thêm tiền xoá hotsearch chẳng phải là 70 vạn sao?”

Khuôn mặt xinh đẹp của cậu lộ ra bất lực, đôi mắt trong veo lấp lánh vẻ khó tin.

Ngao Ứng Học không khỏi mềm lòng, Nhược Thương mới mười tám, lớn lên lại nghe lời, trừ bỏ tương đối mê tín, kỳ thật rất có tiền đồ.

Vì thế, anh an ủi nói: “Chúng ta cùng truyền thông Tinh Trần, Tân Lãng có hợp tác, chia ra, chỉ tốn 20 vạn.”

Nhược Thương thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Thật tốt quá, thù lao của chương trình tạp kĩ của em vừa vặn có thể đối phó. Em không muốn chưa kiếm được tiền đã phải nợ công ty".

Cưỡng ép đẩy một minh tinh không có tiếng tâm đi hợp tác với một minh tinh có tên tuổi, bản thân nó liền mang ý nghĩa là cuộc giao dịch tư bản.

20 vạn thù lao căn bản không so được ân tình công ty nợ Nhược Thương.

Ngao Ứng Học bị lời nói ngây thơ của cậu chọc cười, phải làm cho cậu ý thức được, ngoài trừ chuyện tiền bạc, là tính nghiêm trọng của vấn đề

Anh nói: “Blogger và truyền thông Tinh Trần cùng một nhà, blogger trên weibo phần lớn là quân cờ của truyền thông Tinh Trần, Cố Ích muốn bôi đen cậu, thuận tiện kiếm một ít fan, ngay cả cơ hội giải thích cậu cũng không có, cậu hiểu được đây là ý tứ gì sao?”

Nhược Thương tỉ mỉ suy nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ: “Em sai rồi……”

Ngao Ứng Học vui mừng gật đầu, không việc nào vui hơn việc biết sai chịu sửa.

Nhược Thương biểu tình nghiêm trọng: “Tướng mạo cậu ta u ám, thì ra không phải mệt nhọc quá độ dẫn tới chướng khí quấn thân, mà là lời nối dối của blogger hết bài này đến bài khác mang tới nghiệp chướng, cậu ta đang giúp công ty cõng khoản nợ.”

Ngao Ứng Học bùng nổ tại chỗ: “Đã nói không được mê tín!”

Nhược Thương tiếp tục dịch ra sau 5 mét, rất vô tội nói: “Em chỉ là nói lời thật lòng.”

Hiển nhiên Ngao Ứng Học không chấp nhận lời nói "thật lòng" này

Anh nói: “Tôi gọi người cho cậu thêm một tiết học khóa “ngôn ngữ nghệ thuật”, cậu phải cố gắng học tốt học cách nói chuyện.”

Nhược Thương lại nhắc nhở nói: “Anh Học, nếu anh nóng nảy quá độ, liền sẽ ảnh hưởng đến thân thể. Bởi vì người ở thời điểm tức giận, rất dễ dàng đưa đến xúi quẩy.”

Ánh mắt Ngao Ứng Học hung ác muốn ăn người

“Nếu để cho tôi nghe đến tướng mạo cùng vận khi, tôi liền đóng băng thẻ tín dụng của cậu.”

Ngao Ứng Học cho rằng, uy hϊếp tiền tài mới là uy hϊếp lớn nhất.

Dù sao thì thẻ tín dụng của Nhược Thương cũng ở công ty.

Quả nhiên, ánh mắt Nhược Thương bao hàm kính sợ, đối với người đại diện nghiêm khắc muốn nói lại thôi, cùng với do dự về chuyện nhất định phải nói.…

“Có chuyện mau nói!” Ngao Ứng Học khoan hồng độ lượng.

Nhược Thương siêu nhỏ giọng nói: “Học ca anh gần đây phải chú ý cái mũi của mình một chút.”

Ngao Ứng Học cảm thấy không thể cứu được!

Anh đang bị dị ứng phấn hoa, mọi người trong công ty đều biết mũi hắn có vấn đề, Nhược Thương thật sự lừa hắn chấp nhận mê tín?

Căn bản không thể nào.

Ngao Ứng Học nhìn ra được quỷ kế của Nhược Thương, bước tới cửa, giơ tay mở cửa: "Bây giờ trở về suy..... a!"

Bành Dật từ cửa ló đầu vào, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Ngao làm sao vậy?”