Chương 2: 100 vạn, không thương lượng

Trước mặt là chủ tịch, Ngao Ứng Học nhe răng nhíu mày che lại cái mũi đang bị thương, chạy nhanh nói: “Không có việc gì không có việc gì.”

Nhược Thương muốn đưa tay ngăn Ngao Ứng Học nhưng lại thu trở về.

Cậu gật gật đầu, chào hỏi: “Xin chào Bành tổng.”

Bành Dật vừa thấy cậu, liền đã quên Ngao Ứng Học: “Chuyện Cố Ích tôi biết rồi, buổi tối tôi liền kêu Tinh Trần Ninh Hoa đưa người tới xin lỗi cậu.”

Nhược Thương lại chủ động giải thích nói: "Là tôi không biết nói chuyện gây ra hiểu lầm này, đây cũng không hẳn là ý của Cố Nghị, nếu đã xóa hotsearch, xoá bài PR, liền coi như xong.”

Một người đã hơn 60 tuổi, lúc thấy Nhược Thương, thái độ khẩn trương, không giống như thái độ đối đãi người nhỏ tuổi hơn, càng giống đối đãi cao nhân hơn

Ngao Ứng Học nghĩ trăm lần cũng không ra.

Nhược Thương lai lịch không rõ, địa chỉ nhà và trình độ học vấn của cậu đều để trống trong lý lịch, về cơ bản cậu như là xã hội đen.

Rất bí ẩn

Cố tình Bành tổng không để ý, còn rất coi trọng ý kiến của cậu ta.

Trước kia, Bành Dật không mê tín như vậy.

Chủ tịch dù mê tín nhưng cũng không nhúng tay vào công việc Ngao Ứng Học sắp xếp cho Nhược Thương.

Nhược Thương đi rồi, Bành Dật mới nói với Ngao Ứng Học: "Đêm mai tôi mang Nhược Thương đi tham dự tiệc tối từ thiện, cậu sắp xếp lịch trình trống cho cậu ta.”

Ngao Ứng Học nghe xong khẩn trương vô cùng, lịch trình của Nhược Thương trống vô cùng, nhưng hắn sợ chính là hot search vừa mới xoá, tham gia tiệc tối từ thiện có người còn chưa quên.

Ngao Ứng Học xin lỗi nói: “Lần này là tôi không xử lý tốt chuyện Cố Ích.”

“Không phải lỗi của anh.” Bành Dật cười tủm tỉm, gương mặt hiền từ: “Tôi xem truyền thông Tinh Trần tồn tại không được bao lâu, thủ đoạn nham hiểm như vậy, sớm nên đóng cửa.”

Bề ngoài đối tác, bên trong giả dối.

Chủ tịch nói đến thẳng ra, Ngao Ứng Học cũng không dám tùy tiện đáp lời.

Bành Dật dặn dò nói: “Nhược Thương đứa nhỏ này không đơn giản, anh nên nghe nhiều một chút cậu ấy nói.”

Ngao Ứng Học xoa xoa cái mũi, ngoài miệng chấp nhận: “Được Bành tổng.”

Nghĩ thầm: “Thấy quỷ, chẳng lẽ nghe cậu nói cái gì khuôn mặt mang điềm xấu, trong bảy ngày tất nhiên có huyết quang tai ương sao?”

Đó chỉ là trùng hợp thôi!

Ký túc xá của Nhược Thương ở phía sau công ty.

Ký túc xá dành cho nhân viên, cậu ở trong một căn phòng có một phòng ngủ một phòng khách.

Cậu nghỉ ngơi không bao lâu, trợ lý tiểu Trương ôm một chồng thư tới gõ cửa.

“Đại diện Ngao nói tài liệu này cậu xem trước, anh ta ngày mai sẽ tìm giáo viên huấn luyện lễ nghi giao tiếp cho cậu. Còn có....”

Tiểu trợ lý chần chờ bổ sung nói: "Đại diện Ngao còn nói cậu không được nói đến chuyện mê tín nữa, nếu không sẽ bị cấp trên phong sát."

Nhược Thương không hỏi cấp trên là ai mà nói cảm ơn, lấy tài liệu rồi buồn bã vì lịch học của mình.

Xã hội hiện đại thật sự không đơn giản như cậu tưởng tượng, Nhược Thương thật không quen.

Cậu sống ở trên núi 18 năm, cả ngày lẫn đêm chỉ xoay quanh cùng khí vận và mệnh lý, cuốn sách đầu tiên nhớ kỹ sau khi sinh ra là “Hư tĩnh thiên sư bảo cáo” và bức thư pháp đầu tiên là “Cầu phước lành và trường thọ”.

Hiện tại muốn cậu không nói đến phong kiến mê tín, nhưng với cậu mà nói đó chính là tất cả hoạt động thường ngày.

Nhược Thương đã quên mình đã bao nhiêu lần ở chân núi ngày đêm luyện tập, đi qua dây thép, vượt qua vách đá, đã trải qua nhiều lần màn trời chiếu đất, cũng hưởng thụ nhân gian bình yên không có việc gì phát sinh

Thế giới càng an toàn, sinh hoạt của cậu càng tĩnh lặng.

Theo lời dạy gia tộc "Thế đạo không loạn không ra", mấy năm nay, cậu rốt cuộc cũng hiểu lời nói của sư phụ nhiều năm trước nói---

“Thế gian này chỉ sợ đã không cần những đạo sĩ chúng ta ở dãy núi này trừng trị cái ác nêu cao cái thiện.”

Nghề gia truyền tràn ngập nguy cơ, Nhược Thương lúc nhỏ ở đạo quan quá mức an nhàn, liền im lặng sắp xếp hành lý, để lại một lá thư, quyết định xuống núi nhìn xem.

Nhưng cậu còn chưa đi đến thành phố lớn, liền ở trên đường núi thuận tay cứu Bành Dật gặp nạn.

Đàn ông trung niên bật khóc vì biết ơn, hỏi cậu có muốn cái gì không hay là muốn cuộc sống như thế nào

Nhược Thương suy nghĩ, trả lời nói: “Tôi muốn nhìn ngắm thế giới và một công việc.”

Vì vậy, giống như thần Sông trong truyện rìu vàng rìu bạc Bành tổng nói ra thân phận bản thân là chủ tịch của giải trí Hạo Miểu, giúp cậu quyết định...

“Cậu đẹp trai như vậy, thích hợp nhất là làm minh tinh!”

Con đường làm minh tinh cũng không nhẹ nhàng.

Nhược Thương ở giải trí Hạo Miểu học nhảy, học hát, cuộc sống phong phú lại bận rộn không được mấy ngày, đột nhiên phải quay một gameshow lần đầu tiên trong đời.

Sau đó, chương trình quay xong còn chưa bắt đầu nóng lên, cậu đã lên hotsearch.

Ở trên Weibo tuy rằng đều không có chứng cứ nhưng những người trên mắng người khác, một câu lại một câu càng thật.

Nhược Thương cảm nhận được sự tươi sáng tập trung ở giới giải trí và sự thù địch đằng sau nó.

Rõ ràng không ai nói lại nguyên vẹn lời cậu nói, nhóm người này lại tỏ ra chính bản thân mình giống như mắt thấy tai nghe.

Blogger nói cậu ác độc, thì chắc chắc cậu cực kỳ ác độc.

Cậu tiện tay cầm lấy một quyển sách, lật lật, phát hiện ra chân lý : “Muốn làm một người được hoan nghênh, đầu tiên phải trở nên khiêm tốn, vì chỉ có người khiêm tốn mới được thế giới này đối xử nhẹ nhàng và tử tế.”

Nhược Thương rất là kính nể lật đến trang bìa “Làm thế nào chiếm được niềm vui của phú bà”.

“……”

Tuy rằng cái tên rất không đáng tin nhưng giảng đạo lý thật sự rất sâu sắc.

Ngôn ngữ nghệ thuật đòi hỏi phải thực hành.

Nhược Thương nghĩ, cậu chưa tìm ra chỗ nào luyện tập ngôn ngữ thích hợp hơn Weibo.

Đăng ký một tài khoản không mất nhiều thời gian, luyện tập ngôn ngữ cũng không có chuyện gì.

Nhược Thương học xong quyển sách rốt cuộc cũng hiểu được điều quan trọng nhất để sống trong xã hội hiện đại chính là nói hay, dễ nói chuyện.

Cậu chau chuốt câu từ, đánh chữ, đăng bài đầu tiên lên tài khoản mới của mình.

Cát Nhân Thiên Tướng: “Cố Ích con đường minh tinh nhấp nhô, kiếp nạn không ít, bằng vào thiên thời địa lợi nhân hoà trở thành minh tinh hạng nhất, sự nghiệp bận rộn, cũng không thông thuận. Cây cao đón gió, hắn hiện tại thuận gió mà lên, nhưng chưa chắc chờ được lúc đỉnh cao. Hắn tiền đồ tuy rằng tươi sáng, nhưng như cũ tai nạn quấn thân, vận mệnh nhiều chông gai. Cần chú ý nhiều hơn.”

Đọc đến cuối, Nhược Thương rất hài lòng.

Nếu lúc trước cậu nói như vậy với Cố Ích, chắc là sẽ không bị đối phương chỉ trích ác độc.

Còn về hiệu quả, phải đợi fan của Cố Ích đến nghiệm chứng.

Đám fan chỉ cần vài giây đã tìm được tin tức thần tượng nhà mình.

Chỉ chốc lát sau Weibo liền xuất hiện bình luận.

Yêu ích cả đời: " Đúng vậy Ích Ích nhà tôi xinh đẹp nhưng mạnh mẽ, đến nỗi bị một tiểu trong suốt bắt nạt. Đại sư, làm sao mới có thể cho anh ấy đổi vận của mình?"

Nhược Thương chuẩn bị trả lời: “Ích làm việc vất vả, cần nghỉ ngơi nhiều, chăm sóc tốt sức khỏe.”

Cậu bỗng nhiên nhớ lại hotsearch “ác độc”, còn có tiền để đại V kia xoá bài.

Vốn dĩ quay xong chương trình kia, cậu có thể có được thù lao 20 vạn, nhưng lại vì xem tướng cho Cố Ích thành ra chẳng còn.

Nếu công ty không có giá nội bộ, đó chính là 70 vạn, không kiếm được tiền lại còn mắc nợ.

Đây có thể là trừng phạt xem tướng miễn phí đi.

Vì vậy, Nhược Thương đau lòng cùng hối hận, gõ chữ trả lời:" Phá kiếp 100 vạn, không thương lượng.”