Chương 7: Hứa Mẫn Huy phát điên

Hứa trạch, trong phòng ngủ của Hứa Mãn Huy trên tầng 2 biệt thự.

Hứa Mãn Huy mặc đồ ngủ, đắp chăn, đang nằm trên giường trong tư thế tay chân đều bị trói bằng dây thừng.

Một đạo sĩ mặc áo choàng màu xanh đậm bên cạnh, vuốt bộ râu dài màu xám nói: “Hắn ta không có bị trúng tà.”

“Đỗ tiên sinh, ngài nhất định phải cứu con trai tôi!” Hứa Dân Cường gần như quỳ xuống trước mặt ông ấy: “Ban ngày nó còn rất tốt, nhưng đến đêm thì nó lại phát điên la hét. Tôi cũng đã đưa đến bệnh viện, các bác sĩ ở đó cũng không phát hiện ra được là bị làm sao. Nếu không chúng tôi đã không nó lại bằng dây thừng.”

"Thì ra là thế." Đỗ tiên sinh ánh mắt nghiêm nghị, ngẩng đầu nhìn ống truyền dịch đang treo bên cạnh giường đang truyền glucose cho Hứa Mãn Huy.

Đã ba ngày, Hứa Mãn Huy ban ngày thì ngủ mê man, ban đêm liền phát điên, không ăn uống gì được chỉ có thể dựa vào truyền glucose để sống.

Đạo sĩ đi vòng quanh Hứa Mãn Huy, lớn tiếng nói: “Trước khi hắn phát điên như thế này đã gặp phải chuyện gì, kể cho chi tiết vào.”

Hứa Dân Cường sau khi phát hiện ra Hứa Mãn Huy phát điên liền đã cho người đi tìm hiểu hành tung trước đó của hắn.

Sau bữa tiệc từ thiện, Hứa Mãn Huy liền đi đến quán bar chơi cho đến sáng rồi trở về trong tình trạng say khướt đến bất tỉnh nhân sự.

Quán bar đó là nơi Hứa Mãn Huy thường xuyên lui tới, ông đã cho người hỏi quản lý và những người phục vụ ở đó thì họ đều nói rằng Hứa Mãn Huy ồn ào chửi bới, mỗi khi hắn có chuyện gì bực mình đều sẽ làm như vậy, không có gì bất thường cả.

Nhưng điều bất thường là Hứa Mãn Huy đột nhiên phát điên vào đêm hôm sau sau khi từ quán bar trở về.

Hắn ta nói những điều vô nghĩa và la hét bừa bãi. Đêm khuya, hắn sẽ lẩm bẩm điều gì đó, không ai biết được hắn đang nói gì.

Hứa Dân Cường sau khi kể lại hành tung của con trai mình, giọng điệu càng trở lên tức giận hơn: “Nhất định là cái tên minh tinh đó đã làm ra chuyện này! Tôi nghe Bành Dật nói hắn biết Đạo thuật, có thể nhìn ra vận mệnh của người khác, nhất định hắn cũng có năng lực nguyền rủa.”

Đỗ tiên sinh dừng lại, vuốt râu hỏi: “Hắn biết đạo thuật gì?”

Hứa Dân Cường lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Nhưng qua camera giám sát, tôi tận mắt nhìn thấy tên đó đã đυ.ng vào con trai tôi! Khi Mãn Huy nói nó bị nguyền rủa, lẽ ra tôi phải tin nó!”

Trong phòng chỉ còn lại sự tiếc nuối của Hứa Dân Cường.

Ông không những không tin con trai mà còn tát thẳng vào mặt Hứa Mãn Huy vì Hứa Mãn Huy tiết lộ từng gặp Đỗ tiên sinh.

Đối mặt với người đàn ông đang không ngừng hối hận, Đỗ tiên sinh vô cùng bình tĩnh hỏi:

"Tại sao lại cãi nhà và hành hung? Nói rõ cho ta nghe xem."

“Tôi không nghe được bọn chúng cãi nhau như thế nào, nhưng sau đó tôi nghe thấy hắn ta bảo Mãn Huy đừng đi bar.” Hứa Dân Cường đột nhiên ngẩng đầu lên, “Hắn nắm lấy tay Mãn Huy, vặn ra đàng sau rồi đẩy Mãn Huy!”

Đỗ tiên sinh cau mày, nhìn chằm chằm Hứa Mãn Huy nằm trên giường, hỏi: “Tay nào?”

"Tay phải!"

Đỗ tiên sinh vẻ mặt nghiêm nghị, trầm ngâm một lát: "Cởi dây ra."

Đám vệ sĩ đợi ngoài cửa nghe được lệnh thì lập tức ùa tới, cởi trói cho Hứa Mãn Huy.

Đỗ tiên sinh đứng bên giường, đưa tay nắm lấy tay phải Hứa Mãn Huy, xắn tay áo Hứa Mãn Huy lên, để lộ cánh tay sạch sẽ của Hứa Mãn Huy, không có vết thương hay dấu vết gì cả.

Ông ta nhìn bàn tay Hứa Mãn Huy vẫn sạch sẽ, từ cổ tay nhìn đến khuỷu tay, sau đó kéo cổ áo Hứa Mãn Huy ra, nhìn vào vai anh ta.

Đỗ tiên sinh lắc đầu, "Thảo nào Thất thế Phật không chịu gặp ngươi, hắn không giải quyết được kiếp nạn này."

Hứa Dân Cường không nói nên lời: “Đỗ tiên sinh, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Đỗ tiên sinh buông tay, lấy chiếc khăn trong ống tay áo ra, chậm rãi lau tay.

"Đi mời minh tinh đó tới đây."

Hứa Dân Cường dường như ngay lập tức đã xác định được thủ phạm đã làm con trai ông bị như vậy, ra lệnh cho vệ sĩ: "Mau lên! Bắt hắn về đây ngay!"

“Hứa lão bản, ta khuyên ngươi nên cung kính lễ phép mà mời hắn tới, cầu hắn cứu con trai ngươi.”

Đỗ tiên sinh cau mày nhìn bàn tay phải của Hứa Mãn Huy, "Nếu không có hắn, con trai của ngươi đã chết từ lâu rồi."

Khi nhận được lời mời của nhà họ Hứa, Nhược Thương vừa học xong lớp phẩm chất tâm lý.

Thầy dạy học khuyên cậu lui một bước trời cao biển rộng, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, rừng còn đó không sợ không có củi đốt.

Cách ứng xử rất có phong phạm của Ngao Ứng Học.

Nhược Thương nghi ngờ Ngao Ứng Học cũng học từ ông thầy này, nếu không thì giọng điệu và cách diễn đạt cũng sẽ không giống hệt như vậy.

Trước Nhược Thương còn chưa có viết xong tâm đắc của buổi học hôm nay, Ngao Ứng Học đã tới nói cho cậu biết công ty truyền thông Tinh Thần đã xóa bỏ mọi tin đồn về cậu ở trên mạng rồi.