Chương 3-2

Theo lời Vương Gia Hoa, Lâm Thế An thật sự là một nhân tài, ba mươi lăm tuổi, có thành tích trên phương diện học học, biết cách vận dụng lý thuyết vào thực tiễn, sắp ngồi lên chức phố tổng giám đốc của Bái Khang.

Tin tức Bạch Lộ có được qua Từ Dần cũng không nhiều, vậy mà cô vẫn bị Từ Dần trêu đùa một trận.

Anh ta cho rằng Bạch Lộ nhìn trúng Lâm Thế An.

"Khó trách hẹn cậu vài lần cậu đều kiếm cớ từ chối, hóa ra là trong lòng cậu đã sớm có nơi hướng về" Từ Dần nói.

Bạch Lộ dở khóc dở cười, cô thật sự không dám nói mối quan hệ giữa mình vàLâm Thế An là trong trắng thuần khiết, dù sao chuyện đêm đó thật sự đã xảy ra.

Cô chỉ nói: "Vì công việc cả thôi. Tôi nghe nói anh ấy muốn qua công ty đối thủ làm phó tổng nên mới muốn nghe ngóng một chút tin tức. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.”

Từ Dần cười to: "Thế là tôi vẫn còn cơ hội hả?"

Cô biết từ lúc Từ Dần bắt đầu liên hệ lại với cô đã có ý khác với cô, nhưng cậu ta không nói rõ nên Bạch Lộ cũng kệ, tránh gây mất cảm tình. Nhưng tiếp tục như này trong lòng cô cũng thấy hổ thẹn.

Tối nay, cuối cùng Bạch Lộ cũng đồng ý ăn một bữa cơm với Từ Dần.

Lúc còn đi học, Từ Dần là một thành viên cực kỳ tích cực trong hội học sinh. Sau này đi làm, cậu ta đã trầm ổn hơn trước rất nhiều, chỉ là trước mặt người quen cậu ta vẫn lộ ra bản tính hiếu động.

Trên bàn cơm, cậu trêu ghẹo Bạch Lộ: "Bạch nữ thần, cậu có hứng thú với Lâm Thế An sao? Có cần tôi đưa cho cậu phương thức liên hệ của người ta không? Hay là tôi trực tiếp hỏi xem anh ta có thời gian không, hẹn anh ta gặp cậu một lần?”

Bạch Lộ cười: "Cậu vẫn thích đùa như trước"

Từ Dần cà lơ phất phơ nói: "Thật sự tôi cũng không biết cậu theo đuổi anh ta có được không, nhưng Lâm Thế An thật sự là quý tộc độc thân tiêu chuẩn đấy"

Bạch Lộ cũng đoán được, lần đầu tiên gặp mặt, cô ngồi xe của anh. Trên xe rất sạch sẽ ngăn nắp, không hề có hơi thở của phụ nữ. Trực giác nói với cô, người này rất an toàn, bởi vậy cô mới dám liều mà có một đêm kia.

Sợ Từ Dần phát hiện ra điều gì, Bạch Lộ dẫn dắt đề tài sang công việc, Từ Dần cũng lộ ra một ít tin tức, hoàn thiện nhận thức của cô về Lâm Thế An.

Bản thân Lâm Thế An có một đội ngũ nhân viên, ba năm trước anh lợi dụng nền tảng trực tuyến thành lập một cộng đồng các doanh nghiệp trong nước, sau đó tuyên truyền ý tưởng marketing của mình qua việc trao đổi và video bài giảng. Từ Dần là một ông chủ được hưởng lợi từ dự án đó, cậu ta từng mời Lâm Thế An đến huấn luyện cho nhân viên công ty của mình.

Vừa ăn vừa trò chuyện, đợi cơm nước xong xuôi thì thời gian đã không còn sớm. Sau khi Bạch Lộ về nhà, Từ Dần lại gửi tin nhắn wechat cho cô.

"Hôm nay hiếm có thật đấy. Mặc dù vì chuyện công việc mới có bữa ăn này, nhưng nhận được lời mời của cậu tôi rất vui."

Bạch Lộ trả lời: "Lớp trưởng, cảm ơn cậu đã hỗ trợ."

Một lát sau, Từ Dần gửi cho cô một chuỗi số điện thoại với cái biểu cảm cười hề hề: "Được rồi, tôi biết cô là người cuồng công việc hơn cả tôi. Đây là số điện thoại Lâm Thế An, cậu còn cần gì thì cứ nói một tiếng."

Bạch Lộ nhìn chuỗi số kia, nhẹ nhàng cười một cái.

Cuộc sống này thật sự là có thể gặp đủ loại tình huống trùng hợp đến bất đắc dĩ như vậy.

Sáng hôm sau, Triệu Nhân vừa mới đẩy cửa văn phòng đã bị Bạch Lộ đang ngồi trên vị trí của ông dọa cho phát hoảng.

"Mẹ ơi! Bà nội của ta ơi, cô thích cái ghế của tôi thế à? Sao cứ ba ngày lại chạy qua đây ngồi dọa tôi thế? Cô cẩn thận vào cho tôi, vợ tôi có nội ứng trong văn phòng đấy!" Triệu Nhân đóng cửa lại, rồi gào giọng kêu Bạch Lộ nhanh tránh ra.

Bạch Lộ cười: "Nói thật chứ, cái ghế của Triệu tổng ngồi thực thoải mái."

Triệu Nhân bất đắc dĩ: "Cô cảm thấy thoải mái, ngày khác tôi mua cho một cái là được đúng không? Cô đừng có động một tí là chạy vào đây nữa!"

Bạch Lộ nói: "Ý tôi không phải là ghế dựa, mà là vị trí này."

Triệu Nhân cả kinh, thấy cô không giống nói giỡn, trong lòng ông bỗng căng thẳng.

Bạch Lộ đã đi theo ông ta nhiều năm như vậy, ông ta vô cùng rõ ràng cô đã không còn là một nhân viên tiêu thụ nhỏ bé như năm đó nữa. . . nếu như cô muốn ngồi lên vị trí của ông ta cũng không phải không có khả năng.

Triệu Nhân ho nhẹ: "Bạch Lộ, cô có ý gì?"

Bạch Lộ: "Triệu tổng đừng khẩn trương mà, tôi chỉ nhắc nhở ông chút thôi, mong ông nhớ kỹ là ai cho ông ngồi trên vị trí này."

Triệu Nhân nhận thua: "Vâng vâng vâng bà nội của tôi! tôi biết là cô, không có cô nào có Triệu Nhân ngày hôm nay. Cô vẫn còn để ý chuyện Trần Kiều với dự án Phúc Tâm kia hả? Ôi! Không phải tôi không muốn giúp cô đâu. Nếu có cách nào tốt hơn có thể khiến tên họ Mã kia đồng ý hợp tác tôi còn thèm dùng cô ả Trần Kiều chắc?Tổ tông à, bà nội ruột hỡi! Cô bỏ qua chuyện này đi được không? Hôm nào lại có đơn hàng lớn, ông đây chắc chắc sẽ đứng về phía cô"

Bạch Lộ cười rộ lên, đôi mắt giảo hoạt như hồ ly: "Triệu tổng, lời này là ông tự nói đói."

Triệu Nhân gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng! Tôi nói, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"

Bạch Lộ hừ một tiếng: "Ông còn làm quân tử chi, không làm tiểu nhân đã là không tệ rồi. Tôi cũng không cần ông thề thốt hứa hẹn gì, tôi chỉ muốn nói vài chuyện với ông thôi. Triệu tổng, ông nên nghe theo lời tôi nói thì hơn, bởi vì chỉ có tôi mới giúp ông đạt được những gì ông mong muốn.”

Ra khỏi văn phòng Triệu Nhân, Bạch Lộ bảo Vương Gia Hoa tìm tư liệu về tỉnh Y cho cô.

Vương Gia Hoa khó hiểu: "Ô? Bên tỉnh Y vẫn luôn hợp tác với Bái Khang mà ạ?"

Bạch Lộ nói: "Đơn hàng thiết bị phụ khoa của bệnh viện tỉnh Y còn chưa kí với Bái Khang. Bọn họ đoạt tài nguyên của chúng ta, chúng ta tự nhiên cũng có thể đoạt của bọn họ."

Những năm này, Bạch Lộ đã trải qua rất nhiều tình huống tưởng như là đi đến ngõ cụt, nhưng chưa có gì là cô không vượt qua được, hiện tại cũng vậy. . .

Bạch Lộ nhớ tới người đàn ông cao ngạo trong thang máy kia, cô sẽ không chủ động liên hệ với anh. Cô muốn anh tự tìm đến mình!

Tác giả có chuyện muốn nói: Nam chính của mấy người online rùi đó

Mỗi tội chị nữ chính vẫn đẹp troai hơn một chút nha ha ha ha