Chương 35: Tệ Quá

Editor: Mộc Mộc

Thu hoạch tràn đầy.

Lý Hữu Quế quyết định về nhà sớm.

Sau khi tạm biệt La Đình, Lý Hữu Quế quay trở lại thị trấn Tô theo hướng đường mòn. Cô không vào núi sâu, chỉ hơn một tiếng đồng hồ sau khi đi bộ hơn mười cây số, cô đã trở lại thị trấn Tô.

Trước khi vào thị trấn Tô, Lý Hữu Quế lấy ra một bao tải trong không gian.

Mang theo túi vải lớn, Lý Hữu Quế cứ như vậy đi về nhà, dọc theo đường đi tất nhiên nhận được vô số sự chú ý.

Đặc biệt, cô phải đi qua khu đất của lữ đoàn trên đường về nhà. Vào buổi chiều, khi lượng người tan làm đông nhất, chiếc bao tải của Lý Hữu Quế đã bị mọi người phát hiện.

Ngay lập tức, một vài phụ nữ chạy về phía cô một cách hào hứng và tò mò, nhìn từ trên xuống dưới của Lý Hữu Quế. Đặc biệt là hai chiếc túi trên người và tay của cô.

“Hữu Quế, cô mang gì từ thành phố trở về vậy?”.

"Oa, nhiều đồ như vậy. Lý Hữu Quế cô từ thành phố trở về liền phát tài à?".

"Lý Hữu Quế, trong túi này có gì vậy? Chia cho chúng tôi với".

"Đúng vậy, cho chúng tôi một số đi".

...

Một số phụ nữ thừa dịp Lý Hữu Quế không chú ý, đưa tay sờ và ấn vào chiếc bao tải khổng lồ mà cô đang mang. Khi ấn vào, họ không khỏi đỏ mắt. Trong thâm tâm họ coi Lý Hữu Quế như một đứa trẻ, mồm năm miệng mười dụ dỗ Lý Hữu Quế chia cho họ một cái gì đó.

Phốc.

Nơi này có nhiều điều kỳ lạ vậy?!

Sống lâu mà chưa thấy a.



Lý Hữu Quế thực sự không ngờ rằng chuyện của chính mình lại bị người khác quan tâm đến như vậy? Hay là cô đã không dạy cho họ một bài học sâu sắc? Họ đã có hiểu lầm gì chăng?! Nghĩ cô là đứa con nít dễ bị lừa gạt à.

" Đại đội trưởng, cướp".

"Mau tới a, cướp bóc".

"Cứu mạng a".

Lý Hữu Quế nở một nụ cười đầy ẩn ý và sau đó hét lớn.

Tiếng hét đột ngột truyền ra xa, người trong vùng đều chú ý tới cô. Quả nhiên cách này khá có hiệu quả. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ nghĩ mình phải áp dụng cách này.

La Trung Hoa lúc này cũng đứng gần đó và biết Lý Hữu Quế đã trở về. Hơn nữa còn thấy được một vài người phụ nữ đang chặn đường Lý Hữu Quế. Đây là những hành vi soi mói và tham lam đồ của người khác, đại đội trưởng La trong lòng cảm thấy bực bội.

Khi đang làm việc, anh nghe thấy tiếng kêu cướp của Lý Hữu Quế. Anh hoảng hốt đến nỗi chiếc cuốc trên tay rơi xuống đất.

Đội trưởng La vội vàng nhìn về hướng Lý Hữu Quế và chạy nhanh về phía cô.

Buồn bực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Giờ này khắc này, những người vây quanh Lý Hữu Quế bao gồm: Lưu Mỹ, Tô Phương, Lại Mỹ Linh, La Thất Muội. Bọn họ nghe cô la lên tiếng cướp bóc, liền sợ ngây người, quả thực không thể tin được vào những gì nghe thấy.

Sau khi hiểu ra điều đó, họ vô cùng kinh ngạc và sợ hãi, vội vàng buông tay và đứng tránh xa Lý Hữu Quế.

Tuy nhiên, đã quá muộn. Đội trưởng La và tất cả những người trong cánh đồng đã đến và khuôn mặt của mọi người đều rất khó xem.

"Đội trưởng La, Lý Hữu Quế nói nhảm, chúng tôi không cướp".

"Đúng, đúng, chúng tôi chỉ muốn xem đồ của cô ấy, chúng tôi không làm điều đó".

"Lý Hữu Quế đang vu khống chúng tôi, thật tâm địa quá xấu xa a".

"Cô ấy nói lung tung. Thật quá độc ác và tàn nhẫn".



Lưu Mỹ, Tô Phương cùng Lại Mỹ Linh, La Thất Muội nhìn thấy La Trung Hoa quả thực ủy khuất đến điếng người. Bọn họ đồng thời tức giận với Lý Hữu Quế, lập tức khai báo cáo trạng và bôi đen Lý Hữu Quế.

Đôi mắt bọn họ giống như mũi tên nhọn hoắt nhắm thẳng vào Lý Hữu Quế, hận cô chết đi sống lại.

Lý Hữu Quế trên mặt lộ ra vẻ vô tội cùng bất bình, hai mắt đỏ hoe, lúc này mới rưng rưng: "Các người vừa sờ vừa kéo cái túi của tôi, tôi còn chưa nói được gì, các người hãy nhìn lại hành động của mình đi".

Bốn phụ nữ xúm lại ăn hϊếp một cô gái nhỏ. Không cần nói rõ ra, tất cả mọi người tuy ở vùng nông thôn nhưng ai chẳng biết rằng không phải bọn họ cố tình lợi dụng một cô gái nhỏ hay sao?

Chối đến đằng trời, sẽ không có ai đứng về một đám phụ nữ. Huống hồ bọn họ tận mắt chứng kiến thấy Lý Hữu Quế bị nhóm người này xúm lại kéo túi, dù gì cô cũng là bên yếu hơn.

Mà nếu như có gọi cảnh sát đến, Lý Hữu Quế cũng không ảnh hưởng gì. Còn bọn họ có lẽ phải phải ở lại đồn cảnh sát a.

Tất nhiên La Trung Hoa và chồng của bốn người phụ nữ đã nghĩ đến tình tiết này. Đặc biệt là chồng của những người phụ nữ này mặt đều đen lại.

"Hữu Quế, bọn họ chỉ là tò mò, không phải để cướp của cháu. Bác sẽ dạy cho họ một bài học".

"Hỡi các phụ nữ nhiều chuyện này, các cô không chăm chỉ kiếm điểm công việc, mà lại tới đây tham gia trò vui. Chắc công việc của các cô quá dễ dàng. Đội trưởng từ ngày mai hãy giao cho những người này công việc mười công điểm".

"Đội trưởng, ngày mai tôi sẽ phái bọn họ đi nhặt phân. Nguyên nhân chính là không có việc gì, cho nên khiến bọn họ kiệt lực làm việc thì sẽ không có sức mà nói chuyện phiếm nữa".

"Lý Hữu Quế, họ không cố ý làm vậy. Họ đã biết lỗi sai. Chúng tôi chắc chắn sẽ dạy cho họ một bài học. Vì lợi ích của một đội, hãy bỏ qua chuyện này".

Chồng của bốn người phụ nữ này rất thông minh, liền xoay chuyển tình thế để tránh làm lớn chuyện.

La Trung Hoa cũng khó chịu với cách cư xử của những người phụ nữ trong đội này. Bọn họ tham lam của nhỏ và rẻ tiền, lúc nào mắt cũng nhìn chằm chằm vào đồ của người khác. Đã vậy, họ còn đang tham lam đồ của một người nghèo nhất đội, sống khó khăn hơn bọn họ. Nghĩ sao còn mặt mũi mà lợi dụng người khác như vậy? Quả là mặt dày a.

"Lưu Mỹ, Tô Phương, Lại Mỹ Linh, La Thất Muội, tôi cảnh cáo các cô lần cuối. Lần sau nếu các cô tái phạm điều này, tôi sẽ không thể tha thứ nữa. Nếu bị bắt đến đồn cảnh sát thì danh tiếng rất xấu và sẽ ảnh hưởng đến gia đình và con cái. Lúc đó có hối hận cũng không kịp".

"Đội trưởng, tôi không biết các cô, dì này là có ý gì? Tôi thật sự không có tiền, cũng không mang đồ tốt về, bên ngoài cũng không kiếm ra tiền. Trong túi này, tôi đã kê cho cha một ít thuốc, một ít đường nâu và đường trắng, hai gói mì, và một ít bánh quy cho mấy đứa em của tôi".

"Các cô, các chị, khi tôi lên thành phố, mẹ cho ba đồng tôi đã tiêu hết rồi. Cái túi to này là mấy bộ quần áo đệm bông mà hai anh tôi mua cho cả nhà. Mùa đông rồi. Không có quần áo bông để mặc, hàng tháng tôi dành dụm tiền cộng với tiền hai anh cho để đổi một vài chiếc áo khoác đệm bông để nhà chúng tôi dùng trong mùa đông”.

"Các cô, các chị, chúng tôi thật không có thứ gì tốt, trong nhà đáng giá nhất chính là vài cái áo bông này. Nhà của chúng tôi nghèo, không được giàu như các người nên xin các người đừng đoạt…”.