Chương 43: Thật Trùng Hợp

Editor: Mộc Mộc

Mồ hôi.

Bốn đồng cho một ngày chặt củi.

Mười ngày liền 40 tệ, trời ơi, không biết có phải không, thật bất ngờ, nhưng lãi khá lắm. Lợi nhuận không hề thua việc vào núi sâu hái nấm, bắt gà rừng và bán chúng.

Tuy nhiên, không phải ai cũng mua củi của người khác để đốt, trừ khi đó là gia đình cán bộ, công nhân viên chức không có sự giúp đỡ của người nhà hoặc người ở quê bỏ tiền ra mua củi.

Lý Hữu Quế chỉ nhận hai đơn đặt hàng này, bất kể tiền nhỏ đến mức nào, cô cũng không chê một chút nào.

Thời gian không đợi một ai, bây giờ thật sự đã muộn, cần tăng tốc độ chặt củi.

Vì vậy, Lý Hữu Quế vội vã vào nhà với những thứ trên tay vừa mua được. Cô vội vàng cất đồ đạc vào phòng, cô lấy hai cuốn tập và hai cây bút chì để Lý Hữu Liễu và Lý Kiến Hoàn luyện chữ. Cô nói với họ cô sẽ đi đâu rồi sau đó Lý Hữu Quế vội vã lên đường với một cái dao chẻ củi, một chiếc bao tải và dây thừng.

Sau khi rời khỏi thị trấn, Lý Hữu Quế liền nhanh chân chạy như điên. Cô chỉ có một buổi sáng để vào núi lấy mật, cô phải nhanh lên.

Lý Hữu Quế tăng tốc chỉ mất nửa canh giờ đã lao thẳng đến ngoại vi núi sâu. Ở ngoại vi cũng có rất nhiều người chặt cây, cô mặc kệ lao thẳng xuống núi sâu.

Tất cả mọi người: ...

Ở trong núi sâu, cảm giác về phương hướng và trí nhớ của Lý Hữu Quế rất. Cô đã chạy thẳng đến vị trí của tổ ong.

Chỉ chạy được nửa tiếng đồng hồ, cô đã tìm được tổ ong vò vẽ. Chưa kịp thở cô đã buộc chặt mười que ngải xông mà cô mang theo, lấy ra một hộp diêm châm lửa đốt.

Mười cây xông ngải cứu rất mạnh và có khói, Lý Hữu Quế nghĩ đến đó và lấy khăn quấn lấy khuôn mặt của mình trước, chỉ để lộ đôi mắt. Sau đó bò lên cây với một bó ngải cứu đang bốc khói trên tay.

Cô không biết liệu nó có hiệu quả hay không trong lần thử nghiệm đầu tiên. Lý Hữu Quế đã không hành động hấp tấp mà cố gắng đưa cả bó ngải cứu đang bốc khói nghi ngút vào tổ ong.

Trong khi đốt ngải cứu, cô cẩn thận dùng dao cắt tổ ong, toàn bộ tổ ong đang treo trên một cành tương đối lớn. Lý Hữu Quế không thể cắt cả cành, điều này là không thực tế.



Cũng may phương pháp hút ong bằng que ngải cứu thật sự phát huy tác dụng, không có con ong nào xông ra tấn công cô. Nhìn thấy hiệu quả tốt như vậy, Lý Hữu Quế tự nhiên di chuyển nhanh hơn. Cũng bởi vì tồn tại không gian, cho nên chưa đến hai mươi phút toàn bộ tổ ong đã bị Lý Hữu Quế đốn hạ và cất vào không gian.

Tổ ong rơi vào bao tải,Lý Hữu Quế đã làm như thế nào? Khi tổ ong sắp rơi ra, cô trực tiếp nhét cả bó ngải quế vào, một tay mở lỗ lớn của bao rồi đưa tổ ong xuống dưới tổ ong. Với những tổ ong sau cô chỉ cần dùng 1 bó ngải cứu để dụ ong, rồi nhanh chóng cắt tổ ong xuống bao chứa đầy khói ngải quế. Rất thông minh a.

Được rồi, mỏi miệng quá, tê dại rồi.

Thật tiếc vì chỉ có hai bàn tay, nếu không thì làm sao mà vất vả được? May mắn thay, những que ngải cứu này thực sự có ích.

Lý Hữu Quế rất vui, cô ấy định xuống cây đốt pháo hoa trên những que ngải cứu này, lúc này que ngải cứu chưa cháy được 1/3 thì còn có thể đốt được bao nhiêu lần nữa. Rất đáng giá.

Kết quả là trước khi Lý Hữu Quế từ trên cây leo xuống, trong rừng cây đã có chuyển động. Lý Hữu Quế vốn có đôi tai lanh lợi tỉnh táo, đột nhiên trở nên yên lặng như gà gáy.

Ai?!

Nó là con người? Hay con thú?!

Trong đầu Lý Hữu Quế chỉ có hai suy đoán này, ngay lúc cô đang bí mật cảnh giác. Tiếng động đột nhiên càng lúc càng lớn, ngay sau đó đã có vài người từ trong rừng cây đi ra.

“Ha, tôi liền biết là em gái lớn”.

"Em gái lớn, chúng ta lại gặp nhau. Em đang cầm gì trong tay vậy? Sao lại bốc khói? Chúng tôi đã nhìn thấy từ xa."

"Em gái lớn, em lên đó làm gì vậy? Có chuyện gì tốt không?".

Bạn bè, không phải kẻ thù. Những người đến đây đều là người quen, đều mặc một bộ quần áo màu xanh ô liu quen thuộc. Trên mặt cũng ngụy trang màu cỏ xanh, tay cầm ống nhòm, vòng eo căng phồng.

Họ đang ngẩng đầu và nói chuyện với Lý Hữu Quế, tất cả đều nở nụ cười trên môi.

Sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Đã gặp lại nhau.

Lý Hữu Quế nhìn thấy La Đình, Vu Cương Thiết, Liễu Ái Quốc cùng La Tiểu Long thì quá bất ngờ, có duyên luôn là ở núi sâu tương ngộ.



Nhưng mà, cũng may chính là bọn họ chứ không phải người khác. Nếu không bọn họ nếu như cướp đi mật ong, cô cũng không khách khí như vậy.

Vì vậy,Lý Hữu Quế trượt xuống từ trên cây mà không có bất kỳ sự che giấu nào.

"Tôi tìm thấy một tổ ong ở đây ngày hôm qua. Hôm nay tôi đến đây để lấy mật. Tôi vừa mới lấy mật".

Lý Hữu Quế cũng mở bao tải trên tay để cho chúng xem, trong khi anh ấn que ngải cứu trên tay vào đất để diệt tia lửa.

“Em gái lớn, em thật lợi hại, dám khıêυ khí©h cả ong, không phải người thường a” - Sau khi nhìn thấy tổ ong lớn, La Tiểu Long cảm thán Lý Hữu Quế như sông nước.

“Ừ, em gái, em làm như thế nào?” Liễu Ái Quốc cũng tò mò hỏi, anh ta còn tưởng rằng Lý Hữu Quế thật kinh ngạc.

"""Ong sợ khói, lần sau nếu phát hiện có tổ ong cũng có thể dùng cách này. Lần này tôi dùng que ngải cứu ” - Lý Hữu Quế đã không cách để che giấu bản thân nên đã tiết lộ với từng người một.

Tức khắc, ngoài La Đình, ba nam nhân đều là vẻ mặt bội phục. Lý Hữu Quế thực sự không có khí chất thôn nữ của một cô gái quê mùa mà lại có khí chất cao siêu khó tả, ba người đàn ông cho rằng đó nên là một học giả.

“Em gái lớn, không nghĩ em lại có văn hóa như vậy” Vu Cương Thiết hướng Lý Hữu Quế vươn ngón tay cái.

“Các anh muốn hay không nếm một chút?” - Lý Hữu Quế rất hào phóng cho bọn họ ăn mật ong, những người này đối với cô rất tốt.

Liễu Ái Quốc cùng La Tiểu Long bọn họ vừa nghe, vui vẻ vội vàng rút tay đào ra mấy khối nhỏ màu trắng tổ ong, một người một khối bỏ vào trong miệng ăn. Chỉ có La Đình và Lý Hữu Quế là không nếm thử. Hai người đứng ở một đầu, không nói chuyện cũng không nhìn nhau, nhưng trong nhận thức của mỗi người, sự hiện diện của người kia đặc biệt mạnh mẽ.

Thơm quá, ngọt quá.

“Em gái lớn, phải chi ngày nào cũng gặp gỡ em, sau đó cùng nhau hợp tác đánh lợn rừng, tìm mật ong.” La Tiểu Long siêu cấp thích Lý Hữu Quế, bởi vì gặp gỡ cô đều là chuyện tốt.

Vu Cương Thiết cùng Liễu Ái Quốc ngầm đều đều bị tán đồng La Tiểu Long nói. Nhưng là bọn họ lại có nhiệm vụ huấn luyện trong người, không giống La Tiểu Long dám nói như vậy.

“La Tiểu Long đồng chí, còn nhớ rõ chính thân phận mình không? Muốn hay không thả ngươi về nhà mỗi ngày đánh lợn rừng, tìm mật ong?” - La Đình sắc mặt trầm xuống, mặt hắc hắc nhìn ba tên thủ hạ nghiêm túc quở mắng.

A a a, ba nam nhân tức khắc trong lòng rùng mình, bảy tay tám miệng đem trong tay mật ong một ngụm ăn xong, chạy nhanh nghiêm nghỉ, đại khí cũng không dám giỡn mặt a.