Chương 2: Gả cho tên ngốc không bằng chết

Edit: Mây

“Đường Đường, cháu không sao chứ?”

Diêu A Thúy lo lắng nhìn cháu gái, dở khóc dở cười một hồi, chẳng lẽ là ngốc luôn rồi?

“Bà nội!”

Cố Đường Đường cùng dung hợp với ký ức của nguyên thân, trước mắt nhận ra bà cụ hiền từ là Diêu A Thuý, người bà vô cùng yêu thương nguyên thân, cô ôm bà.

Cô là cô nhi, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, nhận được rất ít tình yêu thương, trải qua đủ mùi vị khinh thường, cô cảm thấy có chút hâm mộ nguyên thân, tuy rằng có kết cục vô cùng thê thảm, nhưng ít ra cô ấy được Diêu A Thuý tỉ mỉ che chở bảo vệ đến tận năm 18 tuổi, đó là những ngày tháng vui sướиɠ hạnh phúc, không một chút đau khổ.

“Đừng lề mề nữa nha đầu này, nhanh mau đi thắt cổ!”

Diêu A Thúy lau khóe mắt, mạnh mẽ lôi kéo cháu gái đi ra ngoài, hôm nay nhất định phải làm đại sự.

Diêu A Thúy đã ngoài 60 nhưng vẫn bước đi nhẹ như bay, sức lực cường tráng, kéo Cố Đường Đường giống như kéo lợn con, không cần tốn nhiều sức, khi đến gian nhà chính, Cố Đường Đường còn không quên sờ soạng cái gương treo trên cột.

[Gương 20 năm, +1 điểm, tổng điểm hiện tại: 22]

Cô cũng nhìn rõ bản thân trong gương, gương mặt của nguyên thân giống cô tới bảy tám phần, khuôn mặt trái xoan, má đào mắt hạnh nhân, lông mày thanh tú, cố phán thần phi*, chưa thể nói là tuyệt thế mỹ nhân, nhưng chắc chắn là rất đẹp, khó trách có thể bán được với giá cao tận 200 đồng.

* Lấy từ câu “Tuấn mi tu nhãn, cố phán thần phi, văn thải tinh hoa” trong Hồng Lâu Mộng, nghĩa là “Người mi thanh mục tú, nhìn quanh thần thái phấn chấn, nói năng có văn hóa, từng chữ có tinh hoa, gặp mặt người, lập tức sẽ quên sạch những kẻ dung tục tầm thường khác”

Thân thể này mới 18 tuổi, kiếp trước cô đã 28 tuổi, đột nhiên được trẻ ra hẳn mười tuổi, tâm tình Cố Đường Đường ngày càng tốt, dù sao kiếp trước cô cũng không có vướng bận gì, như vậy trải nghiệm cuộc sống những năm 70 cũng khá tốt…

Hiện tại là năm 1974, trực thuộc tại thôn Cố gia đích kim kê, thành phố Đông Thành, trước kia Cố Đường Đường đã tới nơi này, nơi này sau đó được khai phá thành khu du lịch, đường xá rộng rãi, chung cư chót vót, so với thành phố không khác nhau là bao, chỉ là hiện tại nơi này vẫn còn là một ngôi làng cũ nát hoang vắng.

“Bà nội, nếu như màn kịch giả này của con trở thành thật thì sao ạ? Con không muốn chết.”

Trong lúc chạy, Cố Đường Đường nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng, cô cũng không định treo cổ tự tử thật, phải có người tới cứu cô.

“Yên tâm, có anh cháu ở đấy rồi, chờ đến thời cơ thích hợp, bà sẽ bảo thằng bé đỡ cháu xuống, hơn nữa dây thắt lưng cũng đã 30 năm rồi, không bền, treo một chút sẽ đứt, cháu đừng sợ!”

Diêu A Thúy đã có chuẩn bị trước cho kế hoạch này, Đường Đường sẽ chịu thiệt một chút nhưng khẳng định không chết được.

Lúc này Cố Đường Đường mới thở phào nhẹ nhõm, anh trai mà bà nội nói không phải hai thằng anh hỗn láo do cha mẹ nuôi đẻ ra. Mười năm trước, Diêu A Thuý nhận nuôi một cậu bé tên là Hạ Trường Trụ, là người thân thích từ phương Bắc chạy trốn đến đây nhờ cậy họ hàng, tiếc là cha mẹ của anh mất khi đang trên đường trốn chạy, anh cũng suýt chút nữa bị chết đói, may mắn anh gặp được nguyên thân, lúc đó cô ấy mới 8 tuổi, cô ấy vội gọi Diêu A Thuý tới, lúc ấy Hạ Trường Trụ mới thoát chết.

Từ đó về sau, Hạ Trường Trụ nhận Diêu A Thúy làm bà nội, sống tại thôn Cố gia, Hạ Trường Trụ trung hậu lại hiếu thuận, làm việc cũng ra sức, ngoài bà nội, anh ấy là người thứ hai đối xử tốt nhất với nguyên thân.

Hai bà cháu chạy tới nhà đại đội trưởng, đại đội trưởng cũng người họ Cố, là cháu trai của ông nội Cố khi xưa, bất quá Cố Đường Đường phải gọi là Tam bá, khi ông nội còn sống, mối quan hệ này còn tính là thân thiết, ông nội vừa mất, quan hệ liền phai nhạt.

Sân nhà đại đội trưởng rất lớn, sạch sẽ ngăn nắp, vừa mới qua tiết Thanh Minh, bên ngoài nắng chói chang, trong sân không có ai, còn phơi không ít măng khô, Cố Đường Đường một hơi chạy vọt vào. Đang là giờ cơm trưa, các cán bộ xã đều ăn ở nhà đại đội trưởng, chắc giờ họ đang ăn ở trong nhà.

“Đường Đường, đừng sợ!”

Diêu A Thúy động viên khuyến khích cháu gái, Cố Đường Đường mạnh mẽ gật đầu, khí phách hiên ngang đi đến cửa chính nhà đại đội trưởng, trong tay giữ chặt lấy dây thắt lưng.

Chỉ là, lần đầu tiên treo cổ tự tử, Cố Đường Đường nghiệp vụ không quá thành thạo, cô chỉ mải mê lo di chuyển băng ghế và dây thắt lưng, không chú ý tới nhà chính không có ai, đại đội trưởng cũng không ở đó, chỉ có tiếng thái rau phát ra từ phòng bếp.

“Tam bá, cháu không thể sống được nữa, cha mẹ muốn bán cháu cho tên ngốc ở trấn trên để có tiền cho hai anh trai cháu cưới hỏi. Hiện tại là tân xã hội, hôn nhân sắp đặt và mua bán người đều không được phép. Tam bá, cầu xin người hãy cứu cháu!”

Cố Đường Đường hít sâu một hơi, lớn tiếng bất bình, cô chính là phát thanh viên chuyên nghiệp, ngoài ra còn kiêm nghề l*иg tiếng, chuyện này đối với cô mà nói đơn giản như nhâm nhi miếng bánh ngọt vậy.

Đại đội trưởng vừa nhìn thấy Cố Đường Đường đứng trước cửa nhà mình, thắt lưng màu hạt dẻ đã thắt xong, mặt không khỏi biến sắc, ba bước một xông tới, ông lạnh giọng quát: “Đường Đường mau xuống dưới, có việc gì từ từ nói, cháu đừng làm chuyện ngu xuẩn!”

Hôm nay mấy đồng nghiệp cùng đơn vị với con trai út tới đây để đi săn, cậu út đang học việc ở xưởng in nhuộm trong thành phố, là người có tiền đồ nhất trong nhà, chỉ cần đơn vị chuyển hắn trở thành công nhân chính thức, hắn sẽ trở thành một công nhân vinh dự được cấp lương thực hàng hoá.

Con trai út nói, mấy đồng nghiệp này họ đều là công nhân chính thức của xưởng, trong đó còn có con cháu của cán bộ, lãnh đạo trên đó đều phải nịnh bợ bọn họ, đại đội trưởng nào dám chậm trễ, sáng tinh mơ liền phân phó vợ đi trấn trên cắt thịt, chuẩn bị tốt đồ ăn thức uống mà chiêu đãi.

Cũng may cậu út cùng đồng nghiệp đi săn trên núi nên không nhìn thấy trò hề đáng xấu hổ này, nhưng nhìn tới giờ là thời điểm ăn cơm, ông phải nhanh chóng đưa Cố Đường Đường xuống, nếu không để người khác thấy được, không biết họ sẽ nghĩ thế nào, con trai út ở đơn vị cũng sẽ bị chịu ảnh hưởng.

Đại đội trưởng trong lòng căng thẳng, bước đi càng nhanh, muốn lôi cố Đường Đường xuống dưới.

“Tam bá, người đừng tới đây, người lại đây cháu liền thắt cổ!”

Cố Đường Đường nhón mũi chân, cổ chui qua thắt lưng đã được thắt từ trước, đại đội trưởng sợ tới mức không dám nhúc nhích, trong lòng chửi mẹ nó, ngoài miệng còn phải ôn tồn dỗ dành: “Được, ta không tới, Đường Đường cháu mới 18 tuổi a, đừng làm việc ngốc, có uỷ khuất thì cứ nói nói Tam bá, Tam bá giúp cháu làm chủ!”

“Tam bá, ba mẹ đem cháu bán cho tên ngốc trên trấn, lấy 200 đồng của hồi môn để cho hai anh cháu chuẩn bị cưới hỏi, tên ngốc kia còn không biết nói chuyện, cả ngày chảy nước miếng, để cháu gả qua không bằng cho cháu chết đi cho xong!”

Cố Đường Đường cắn đầu lưỡi, hai mắt đỏ hoe, khóc như lê hoa đái vũ*, ở trong đại đội nguyên thân chính là một trong những người đẹp nhất, nhưng cô ấy không phải người dễ tính, bị Diêu A Thuý sủng đến tính tình hiếu thắng, chưa bao giờ phải chịu uỷ khuất đến như vậy.

* Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Mặt khác, các xã viên đều vây quanh lại đây, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương, đau khổ của Cố Đường Đường, họ không khỏi bàn tán xôn xao.

“Hai ông bà Cố này cũng thật là, cho dù muốn kiếm tiền cưới hỏi cũng không thể làm như vậy đi, Đường Đường cũng là do bọn họ sinh ra, bọn họ không thấy đau lòng sao?”

“Hai vợ chồng đó thì thấy đau lòng cái gì? Đường Đường đều là do bà nội Diêu nuôi lớn, bọn họ đã nuôi con bé được ngày nào chứ.”

“Cũng đúng, không nuôi dưỡng khẳng định không có cảm tình, bán đi trong nháy mắt cũng không cảm thấy áy náy.”

.......

Cố Đường Đường nghe được tiếng nghị luận, âm thầm cười lạnh, không phải con gái do mình đẻ ra, đương nhiên đau lòng sao được.

Cô lại cắn đầu lưỡi, nước mắt chảy càng nhiều hơn, âm thanh càng nghẹn ngào khóc kêu: “Cho dù Cố Đường Đường cháu đây chết, cháu cũng sẽ không bao giờ gả cho tên ngốc đó. Tam bá, hiện tại đều là tân xã hội, vì cái gì còn có thể bán con gái chứ? Tam bá, cháu xin người hãy cứu cháu với!”

Sắc mặt đại đội trưởng rất khó coi, mẹ nó ông nào quản được nhà người ta gả con gái cho ai, hai vợ chồng anh Cố làm việc này là không đúng, nhưng từ trước đến nay hôn nhân của con gái đều là do cha mẹ làm chủ, có gả cho tên ngốc cũng chẳng có biện pháp. Cố Đường Đường mệnh không tốt, đều do lòng dạ hiểm độc của cha mẹ nó, hắn có thể làm được gì chứ.