Chương 32

Tô Quyên nhướng mày, "Một trăm, em nào có nhiều như vậy.

Răng Vàng: "Anh có bao nhiêu?"

Tô Quyên từ trong túi lấy ra, "Chỉ hai mươi thôi.

Răng Vàng đưa tay kéo tới, một bên nhét vào trong túi, một bên không kiên nhẫn đáp: "Được rồi, hai mươi thì hai mươi." Nói xong buông Tô Quyên ra liền đi về phía Hứa Mạch Tuệ.

Tô Quyên nhìn thấy liền nhanh chân bỏ chạy, Hứa Mạch Tuệ tức giận đến nghiến răng.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Tiêu nói: "Đi nhặt cây gậy trong rãnh kia cho ta.

Lâm Tiêu cũng biết Răng Vàng lai giả bất thiện, dùng tốc độ nhanh nhất nhặt gậy tới.

Lúc này Đại Hoàng Nha cũng đi tới, nhìn Hứa Mạch Tuệ tiện hề hề hỏi: "Đại muội tử, ngươi đây là có ý gì?

Hứa Mạch Tuệ lạnh mặt trả lời: "Không có ý gì, nhặt về nhà làm que nhóm lửa.

Đại ca, huynh có đi không?

Răng Vàng lộ vẻ mặt nhìn chung quanh nói: "Đi cái gì, tôi còn muốn tâm sự với em gái.

Hứa Mạch Tuệ vừa nghe lập tức giơ gậy lên, Lâm Tiêu và Lâm Phàm cũng lạnh lùng nhìn anh, "Đại ca, em với anh lại không quen biết, có gì để nói.

Răng Vàng: "Nói chuyện sẽ biết." Nói xong liền tới gần Hứa Mạch Tuệ.

Trên tay còn muốn đoạt gậy của Hứa Mạch Tuệ, Hứa Mạch Tuệ thấy một gậy không chút khách khí gõ vào tay anh.

Đại ca, vừa rồi cô gái kia có phải không nói với anh, em chính là người thôn này, nơi này em quen thuộc hơn anh nhiều, anh có tin em tùy tiện gọi một tiếng là có thể gọi người tới hay không.

Răng Vàng đau tay, vẻ mặt dữ tợn, "Tôi thấy trên đường không có ai, anh gọi thử xem.

Hứa Mạch Tuệ biến sắc, hung ác nói: "Ngươi đã muốn không biết xấu hổ, cũng đừng trách ta không khách khí." Nói xong giơ gậy lên chào hỏi Đại Hoàng Nha.

Lâm Tiêu cùng Lâm Phàm thấy cũng nhanh chóng hỗ trợ, Lâm Tiêu có kinh nghiệm đánh giặc, lôi kéo Lâm Phàm không cho hắn tiến lên, hai anh em ở bên cạnh nhặt đá ném lên người hắn.

Hứa Mạch Tuệ đánh nhau giống như không muốn sống, giơ gậy liều mạng đánh lên người anh, vừa đánh vừa hô: "Mau tới a! Có người đùa giỡn lưu manh.

Răng Vàng không ngờ Hứa Mạch Tuệ gầy yếu lại lợi hại như vậy, vừa trốn vừa mắng: "Đồ khốn kiếp.

Ngươi như vậy ai dám muốn ngươi.

Hứa Mạch Tuệ: "Em hắt như vậy, anh còn tà tâm không chết, nên đấm chết anh.

Răng Vàng nghe xong tức giận trả lời: "Nếu không là tiểu nương kia chạy, ngươi cho rằng ta có thể để ý ngươi.

Vừa dứt lời, cây gậy của Hứa Mạch Tuệ liền gãy, sắc mặt Hứa Mạch Tuệ cứng đờ.

Răng Vàng ngược lại là tên trộm hì hì nở nụ cười, Hứa Mạch Tuệ vừa nhìn lập tức lớn tiếng hô: "Lâm Tiêu, Lâm Phàm, chạy!" Nói xong ba mẹ con liền liều mạng chạy về phía trước.

Thế nhưng chân Lâm Phàm quá ngắn, không tới hai cái đã bị Răng Vàng bắt được.

Ngay lúc Hứa Mạch Tuệ muốn liều mạng với anh, phía sau đột nhiên có một thanh niên đạp xe đạp lao ra, ném xe liền nhào về phía Răng Vàng.

Đại sắc lang không biết xấu hổ, dám khi dễ tỷ ta, xem ta không gϊếŧ chết ngươi. "Tiểu thanh niên vừa mắng, vừa từng quyền từng quyền đánh lên người Đại Hoàng Nha.

Răng vàng ôm đầu trốn, vẫn là Lâm Tiêu và Lâm Phàm kịp phản ứng, chạy đến bên cạnh hai người, hưng phấn hô: "Cậu, cậu, cậu thật lợi hại.

Lúc này Hứa Mạch Tuệ mới kịp phản ứng, vội vàng xông lên kéo Hứa Mạch Thành dậy, "Đừng đánh nữa.