Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh 70: Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ Quốc

Chương 14: Lỗ Chuột

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho gà ăn xong, tam nương lạ cầm lấy cây chổi bắt đầu quét sân, quét từ nhà chính tới ngoài sân, nguyên cái sân đều được tam nương quét dọn sạch sẽ.

Quét xong, tam nương cũng không dừng lại mà đi tới cầm đòn gạch với thùng nước lên, chuẩn bị ra bờ sông gánh nước.

Lục nãi nãi có một bụng tức giận muốn mắng chửi người nhưng một câu cũng không mắng được, chỉ có thể hùng hổ với nhị nương.

Nhị nương cũng chỉ ngoài cười nhưng trong không cười tiếp tục giặt chăn, nước giặt ra cũng đen thui.

Lục Thanh với Đại Minh Tiểu Minh cũng đeo sọt lên, cùng ra ngoài. Ba người cùng đi tới cổng trường chào hỏi giáo viên của Điềm Điềm.

Thầy giáo biết Lục Điềm Điềm không thể tới học được, cũng nhường cơ hội đi học cho Lục Tiểu Minh.

Nhưng trong lòng thầy giáo kia vẫn thở dài một hơi, đúng là lãng phí một hạt giống tốt.

Lục Tiểu Minh được sắp xếp ngồi trên chỗ ngồi của Điềm Điềm lúc trước, nhưng trong tay Lục Tiểu Minh không có sách, càng không có giấy bút với vở.

Giáo viên viết chữ lên bảng đen, mà Lục Tiểu Minh thì chỉ có thể dùng ngón tay viết viết lên bàn.

Cô bé ngồi ngay cùng bàn thấy vậy, lại lấy một tờ giấy từ trong cặp sách của mình ra. Nghĩ nghĩ một hồi, cô bé lại xé một nửa đưa cho Lục Tiểu Minh.

Lục Tiểu Minh lắc lắc tay. Nó biết cô bé này là con gái nhà thím Xuân cách vách, cũng là bạn thân của Điềm Điềm.

Ngày đó, chính cô bé này đã dẫn theo một đám nhóc chạy ra làm chứng cho Điềm Điềm, lên án hành vi cướp cặp sách của Điềm Điềm ném xuống sông của Lục Đại Ny.

Lại nói, nhà cô bé này cũng không dư giả giàu có gì, tặng trang giấy quý giá như vậy cho mình, cô bé biết dùng cái gì đây?

Cô bé thấy Lục Tiểu Minh không nhận cũng không miễn cưỡng mà đặt sách vào giữa, ý bảo Lục Tiểu Minh có thể xem chung với mình.



Hành động này khiến Lục Tiểu Minh cảm thấy ấm áp, miệng giật giật. Cô bé thấy Lục Tiểu Minh nói cảm ơn lại cười lắc đầu.



Lại nói Lục Điềm Điềm, nhìn thấy mẹ với các anh trai đều ra ngoài rồi, cô mới vội vàng lấy một viên thuốc hạ sốt từ trong không gian ra, uống vào.

Đầu óc còn đang nghĩ xem phải làm thế nào để lấy vật tư trong không gian ra, cho cha mẹ với mấy anh trai được no bụng.

Nhưng cái nhà này chỉ lớn chừng ấy, cũng chỉ có cái rương của mẹ mới có thể chứa đồ.

Huống gì nếu có đồ vật vô duyên vô cớ xuất hiện trong cái rương hồi môn của mẹ, không biết có hù chết bọn họ không.

Cô lật người, hướng mặt về phía tường đất. Trên tường đất có bọc từng lớp từng lớp báo.

Có một ít báo đã bị bong ra, ngón tay Lục Điềm Điềm vô thức giơ tay lên xé tờ báo đã bị bong ra kia, xé tới khi trên tường xuất hiện một cái lỗ.

Lục Điềm Điềm cảm thấy kỳ quái, ngồi dậy, dùng ngón tay chọc chọc, lại nghe được có tiếng đất lăn xuống.

Không phải ổ chuột chứ? Lục Điềm Điềm nheo một mắt lại nhìn vào phía trong cái lỗ, nhưng bên trong đen thui thùi lùi, không nhìn thấy gì cả.

Cô vội vàng bò dậy, lặng lẽ mở cửa ra, duỗi đầu ra bên ngoài nhìn thoáng qua.

Trong nhà chính không có ai, trong sân thì có truyền tới tiếng giặt quần áo. Lục Điềm Điềm đóng cửa lại, còn cài cả then cửa.

Cô lấy di động từ trong không gian ra, bật đèn pin lên soi vào trong cái lỗ. Cái lỗ này cũng khá sâu, chỉ có thể thấy được một con đường nho nhỏ, sâu không thấy đáy.
« Chương TrướcChương Tiếp »