Chương 39

Chu Cẩm Hòa do dự một lát, cũng ăn.

Bánh đào vừa giòn vừa ngọt, từ sau năm mười ba tuổi, đây là lần đầu tiên anh được ăn thứ này.

Vị cũng không tệ.

Lục Trường An uống một ngụm nước nuốt bánh đào xuống: "Đúng rồi, mấy ngày nữa tôi đi huyện, về sẽ mua kẹo trái cây cho anh. Đúng rồi, anh biết đi xe đạp không?"

Nhà Chu Cẩm Hòa nghèo rớt mồng tơi, chỉ thấy đội trưởng đi xe đạp, bản thân anh còn chưa từng chạm vào, càng đừng nói đến việc đi.

Lục Trường An cười bí ẩn: "Sau này tôi sẽ dạy anh."

"... Được."

Tiếng nói lớn của đội trưởng vang lên: "Đi làm thôi, mọi người làm hăng hái lên."

Lục Trường An cất túi, cầm giỏ bắt đầu xúc đất vào trong.

Động tác cũng khá nhanh nhẹn.

Nhìn thân hình nhỏ bé của cô, khóe miệng Chu Cẩm Hòa hơi cong lên: "Không cần nhanh quá, hôm nay chỉ cần làm xong phần này là được."

Anh khỏe, một mình anh có thể làm xong.

Thực ra hôm nay gọi Lục Trường An làm việc cùng anh cũng là do anh đề xuất.

Không ngờ Lục Trường An lại đồng ý ngay lập tức.

Lục Trường An liếc thấy Tề Đại Hoa ở không xa, cố tỏ ra bình tĩnh: "Không được, đội trưởng đang nhìn kìa, nếu tôi không làm tốt, sau này ghi vào hồ sơ thì sao."



"Vậy đợi đội trưởng đi rồi, cô làm chậm lại?"

Lục Trường An nhỏ giọng nói: "Nhưng anh sẽ rất mệt."

Cô đã nợ anh nhiều rồi, không thể nợ thêm nữa.

Trong lòng Chu Cẩm Hòa ấm áp hơn một chút, cầm xẻng đào lên: "Không mệt, tôi khoẻ lắm."

Lục Trường An vẫn lắc đầu: "Đã chọn anh rồi, tất cả công việc đều cần chúng ta phối hợp hoàn thành, tôi không thể ích kỷ như vậy."

Mặc dù cô muốn ôm đùi nhưng cũng không muốn ngồi chơi.

Đối với anh mà nói, điều đó không công bằng.

"... Được."

Chu Cẩm Hòa mím môi, cúi đầu làm việc chăm chỉ.

Trưa tan làm, hai người vai kề vai đi về, xung quanh tự nhiên có rất nhiều tiếng ồn ào hỗn độn.

Lục Trường An mặt không đổi sắc về ký túc xá lấy hộp cơm, cùng Chu Cẩm Hòa đến nhà ăn ăn cơm.

Lần này vẫn xếp hàng ở cửa sổ của Tề Hân, cô ta vốn định nói gì đó nhưng khi chú ý đến người phía sau Lục Trường An, cô ta lập tức ngậm miệng, thậm chí còn không cho thêm nước tỏi.

Lục Trường An nhắc nhở: "Tôi muốn nước tỏi."

"Ồ ồ ồ, được."