Chương 1: Trùng Sinh

- “Thủ trưởng Mạc, nếu có kiếp sau, tôi muốn gả cho ông, muốn làm một người vợ ngoan hiền, đức hạnh của ông. Không phải vì vinh hoa phú quý, chỉ là vì muốn được ở bên cạnh ông, để ông không còn là người cô độc”

Trên giường bệnh, Đường Duyệt bị ốm đau tra tấn không ra hình người. Trước khi tắt thở, chuyện mà Đường Duyệt hối hận nhất, chính là vừa mới tốt nghiệp cấp 3 đã gả cho Ngô Tân Minh – kẻ ăn nói trơn tru kia. Cuối cùng, tạo thành cả cuộc đời bi kịch của mình.

Nếu có kiếp sau, Đường Duyệt không muốn ngu ngốc như vậy, chỉ muốn sống cho chính mình.

......

- " Tích...... Tích......"

Dụng cụ y tế lạnh như băng, phát ra những âm thanh chói tai, điện tâm đồ đang nhấp nhô liền dần dần đã biến thành một đường thẳng.

- “Tim của bệnh nhân đã ngừng đập.”

Giọng nói hoảng hốt của y tá vang lên, mồ hôi trên trán bác sĩ không ngừng túa ra.

Vốn chính là một cuộc giải phẫu viêm ruột thừa đơn giản, ai biết chuyện gì xảy ra, tim cô gái này đột nhiên ngừng đập, rõ ràng chỉ là ca mor đang rát bình thường, bác sĩ cố gắng trấn định lại tâm tư đang hốt hoảng của mình, nói:

- “Lập tức chuẩn bị cấp cứu.”

Mười phút sau, sau khi cứu chữa nửa ngày thì các bác sĩ cũng đã hết hy vọng, ai biết, cô gái đã sống lại.

Kế tiếp, lại là một trận bận rộn.

Bên ngoài phòng giải phẫu, Trương Hoa Liên một mực lo lắng nhìn về phía trước cửa phòng phẫu thuật, nhưng ngoại trừ nhìn thấy cái rèm màu xanh đen kia thì không thể nhìn thấy gì, bà lo lắng vặn vẹo hai tay vào nhau, nói:

- “Tại sao lâu như vậy mà còn chưa có đi ra chứ!”

Đây là đã nhiều hơn một giờ so với thời gian dự kiến.

- “Hoa Liên, bà đừng gấp gáp, nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Đường Chính Đức ở bên cạnh an ủi.

Mãi cho đến khi Đường Duyệt bị đẩy trở về phòng bệnh, bác sĩ nói không sao thì sự lo lắng của Trương Hoa Liên mới chậm rãi tan đi.



Đường Duyệt mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng màu trắng còn vương mùi thuốc khử trùng, cho là mình còn chưa có chết, cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà, thầm nghĩ tại sao ông trời lại muốn hành hạ cô như vậy.

Cô vì nhà họ Ngô làm trâu làm ngựa nhưng cuối cùng lại thành may áo cưới cho người khác.

Cô ngã bệnh, không thể kiếm tiền, không có giá trị lợi dụng liền bị đuổi ra khỏi nhà. Nếu không phải đυ.ng tới thủ trưởng Mặc, chỉ sợ thể diện sau cũng cũng không có.

Thế nhưng là, tại sao cô lại không chết chứ?

- “Tiểu Duyệt, con đã tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Trương Hoa Liên mang trà vào liền thấy Đường Duyệt trợn tròn mắt nhìn nóc nhà, quanh thân quanh quẩn một loại cảm xúc thật không tốt, dáng vẻ xa lạ kia khiến cho Trương Hoa Liên rất bất an.

Mẹ sao?

Nhất định là cô lại xuất hiện ảo giác.

- “Tiểu Duyệt, con đừng dọa mẹ a.”

Trương Hoa Liên thả bình thuỷ xuống, nóng nảy nắm lấy tay Đường Duyệt.

Đường Duyệt cảm nhận được sức mạnh từ trong tay truyền đến, cô vừa dời tầm mắt liền nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương cùng lo lắng của Trương Hoa Liên. Cô nháy nháy mắt, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì Trương Hoa Liên liền biến mất .

Quả nhiên là ảo giác.

Khóe mắt Đường Duyệt trào ra nước mắt, cô tự trách mình:

- “Mẹ, là con có lỗi với mẹ, nếu như không phải tại con thì mẹ cũng sẽ không chết.”

Đường Duyệt càng nghĩ càng tự trách mình, nước mắt rơi càng dữ dội hơn.

Trương Hoa Liên gọi bác sĩ đến liền nhìn thấy dáng vẻ này của con gái, bà càng căng thẳng hơn, nói:

- “Bác sĩ, Tiểu Duyệt nhà tôi sẽ không có chuyện gì chứ?”



Bác sĩ kiểm tra lại một lần nữa. Đường Duyệt hoàn toàn ngơ ngác, khi cô nghe thấy bác sĩ nói cái gì mà giải phẫu ruột thừa, còn có những hạng mục cần chú ý sau phẩu thuật, trong đầu Đường Duyệt như có một tiếng sét, tựa hồ nghĩ đến điều gì đó.

- “Mẹ, gương, mẹ, con muốn một cái gương.”

Đường Duyệt lo lắng hô to, giẫy giụa muốn ngồi dậy.

Trương Hoa Liên chỉ sợ con gái mình đυ.ng trúng vết mổ, vội nói:

- “Con ngồi yên đi, đây là bệnh viện, ở đâu ra có gương chứ.”

Đường Duyệt nhìn thấy Trương Hoa Liên còn sống sờ sờ, nhịn không được bóp cổ tay của bà một cái.

- “Ai u, con bé chết tiệt này, con đang làm cái gì vậy!”

Trương Hoa Liên tức giận trừng mắt nhìn con gái mình.

Vẻ mặt Đường Duyệt ngượng ngùng, vội vàng xin lỗi, nói:

- “Mẹ, con chỉ là... chỉ là..."

Cô nghẹn đỏ mặt nhưng cô cũng không giải thích được tại sao.

- “Được rồi, ẹm biết con không phải cố ý, nhưng mà lực đạo của nha đầu con cũng quá lớn.”

Trương Hoa Liên lẩm bẩm nói.

Đường Duyệt nằm ở trên giường, nhưng lại không tự chủ được cười toe toét. Thân thể của cô dưới sự cho phép của bác sĩ, uống nửa chén cháo nhỏ, buổi trưa ngủ rất lâu, buổi tối thậm chí còn không buồn ngủ.

Đặc biệt là sau khi Đường Duyệt tận mắt xác nhận thời gian, lúc này cô mới tin rằng tất cả những điều này không phải là một giấc mơ.

Cô đã chết, nhưng cô cũng đã sống lại, sống lại ở trên bàn mổ ba mươi năm trước!

Bây giờ không phải là năm 2016, mà là mùa hè năm 1986, Năm nay, cô vừa vào trường trung học trọng điểm của huyện liền bị viêm ruột thừa.

Đường Duyệt đột nhiên nhớ tới năm nay cô mười sáu tuổi, nằm viện mấy ngày, suýt chút nữa vì tiền mà nghỉ học.