Chương 11

Người đã chết lại sống sờ sờ đứng tại trước mặt của mình, đặc biệt là thấy tận mắt thảm trạng thi thể của đối phương, cho dù bây giờ người đó thật sự là người. Nhưng mà trong đầu cô luôn không tự chủ được hiện lên dáng vẻ khi chết của đối phương.

Đầu bị người đập ra, huyết tương nứt toạc, khắp các đường nét trên khuôn mặt đều bê bết máu, một tay bị đứt, hai cái chân đều gảy, khi bị người ta nâng lên còn lung la lung lay .

Bây giờ nghĩ đến cảnh lúc đó, Đường Duyệt vẫn còn có cảm giác sởn tóc gáy.

- “Đường Duyệt, chị không sao chứ?”

Cả người Đường Quân ướt dầm dề, nửa nằm ở trên bờ, ngay lúc đó, cậu ta cảm giác được tử vong đã cận kề, là Đường Duyệt phấn đấu quên mình đi cứu cậu ta.

Đối với người chị gái luôn chê lẫn nhau lẫn này, Đường Quân giống như là lần thứ nhất nhận biết chị ấy vậy.

- “Không có việc gì.”

Đường Duyệt lắc đầu, sau khi phục hồi tinh thần lại, cô chỉ cảm thấy nước vào mùa hè này cũng có chút lạnh, cô giả vờ nhẹ nhõm hỏi:

- “Chú nhỏ, chú về lúc nào vậy?”

Cô đứng tại chỗ nước sâu, dựa vào bờ, giấu phần lớn cơ thể trong nước. Như vậy thì cũng không dễ dàng bị thấy được, cô không lớn dám nhìn thẳng Đường Minh Lễ, liền dời ánh mắt nhìn về phía chung quanh. Nhưng khi cô nhìn thân ảnh cao lớn đứng ở bên bờ, cả người cô như bị sét đánh trúng.

Thủ trưởng Mặc?

Không, đây là thủ trưởng Mặc khi còn trẻ, so với Tư lệnh Mặc kiếp trước nhiều hơn mấy phần non nớt, trong đáy mắt cũng không phải vĩnh viễn chứa đựng sự tang thương.

- “Hôm nay trở về.”

Đường Minh Lễ trả lời, thấy Đường Duyệt nhìn chằm chằm Mạc Ti Vũ đứng ở một bên, anh ta cười giới thiệu:

- “Đây là bạn học của chú, cũng là của anh em của chú, Mạc Ti Vũ, ở trong bộ đội, bây giờ thế nhưng là trung đội trưởng, oai phong không?”

Đường Minh Lễ đắc ý nói, lại giới thiệu lần nữa:

- “Đây là cháu gái của tôi, Đường Duyệt, đây là em trai của con bé, Đường Quân.”



Đường Quân lập tức nói:

- “Chào chú Mạc.”

Chú Mạc ?.

Đường Duyệt đối với xưng hô này thật sự là không mở miệng gọi được.

Đường Minh Lễ chỉ lớn hơn cô sáu tuổi, Mạc Ti Vũ cũng lớn hơn cô sáu tuổi.

Cô nhắm mắt lại, vẫn nhớ như in cảnh thủ trưởng Mạc đã cứu giúp cô năm đó. Bây giờ, lại phải gọi người này là chú Mạc......

Thân phận này biến đổi quá nhanh a.

Đường Duyệt cúi đầu xuống, ánh mặt trời chiếu xuống bóng lưng của thủ trưởng Mạc, toàn thân anh ấy phảng phất như được bao phủ một tầng ánh sáng màu vàng, để cho người ta mong muốn mà không thể chạm vào.

- “Đường Duyệt, gọi người đi chứ.”

Đường Minh Lễ trừng cô một cái, giống như rất mới lạ khi phát hiện hôm nay Đường Duyệt, cuối cùng không giống như là một con nhím giống mọi ngày nữa.

- “......”

Đường Duyệt giả vờ không nghe thấy.

- “Cô có thể gọi tôi là chú nhỏ hoặc là chú.”

Giọng nói của Mạc Ti Vũ nghe rất cao, anh ngồi xổm người xuống, vừa hay nhìn thấy cái trán sáng bóng của Đường Duyệt. Ánh nhìn vừa mới nãy khi cô nhìn anh, cảm xúc quá mức phức tạp, giống như là biết anh, hoặc là nói đó là cảm giác giống như không thể tin được.

Mạc Ti Vũ đánh giá cô, anh rất chắc chắn, bọn họ chưa bao giờ gặp nhau trước đây.

Đường Duyệt giả vờ không nghe thấy, nhìn Đường Quân ở bên cạnh, nói:



- “Đường Quân, quần áo của em đâu?”

Quần áo của cô đều bị ướt, chỉ mặc áo ngắn tay, nếu bây giờ cô từ trong nước đứng lên, chỉ sợ đều bị nhìn thấy hết.

- “Cho chị nè.”

Đường Quân nghe lời đưa quần áo tới.

Đường Minh Lễ cũng muộn màng nhớ tới, cháu gái này cũng đã lên lớp 10, mười sáu tuổi, đã biết thẹn thùng.

- “Đường Quân, mang theo các anh em của cháu đi đi.”

Đường Minh Lễ dẫn theo Đường Quân và những người khác bắt đầu rời xa bờ sông. Lúc này, Mạc Vệ Đông và những người khác đang ríu rít nói chuyện, lời trong lời ngoài đều là may mắn.

Áo sơ mi của Đường Quân là nhặt áo cũ của Đường Chính Đức mặc nên rất dài. Cô mặc áo vào chỉ vừa vặn che khuất hơn nửa người, cô chạy thật nhanh về nhà. Chuyện đầu tiên cô làm chính là cầm quần áo đi tắm một cái, thay bộ quần áo sạch sẽ và thoái mái, chung quy là cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

- “Đường Quân, vừa mới nãy may mắn Đường Duyệt ở gần, nếu không, thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Đường Minh Lễ nói, lời lẽ chính đáng nói:

- “Về sau, cũng đừng lỗ mãng như thế.”

- “Đã biết.”

Đường Quân hậm hực nói.

Dọc theo đường đi, Đường Minh Lễ hết lần này đến lần khác cảnh cáo, ngay cả Mạc Vệ Đông cũng không dám nói lời nào, không có cách nào, ai bảo anh họ của cậu ta cũng ở đây.

- “Các người về nhà thay quần áo, chú và Ti Vũ đi dạo trong thôn một chút.”

Đường Minh Lễ phất tay đuổi người đi.

Anh ta mang theo Mạc Ti Vũ đi dạo bốn phía ở trong thôn, phần đông là nói về những chỗ trước đó bọn họ chơi đùa. Đồng thời, còn tìm một bãi cỏ, hào hứng muốn luận bàn với Mạc Ti Vũ một chút, đáng tiếc, với thân thủ của anh ta mà so với một người lính trong nhiều năm như Mạc Ti Vũ mà nói, chênh lệch quá nhiều.