Chương 19

*

Huyện Vọng Giang, Trường trung học số 1 Vọng Giang.

Trường trung học tốt nhất ở Vọng Giang, xe buýt dừng lại khi đi ngang qua Trường trung học số 1 Vọng Giang, Đường Duyệt lại một lần nữa đứng trước mặt Trường trung học số 1 Vọng Giang, có một loại cảm giác phảng phất giống như cách một đời vậy.

Đời trước, khi cô tựu trường, Trương Hoa Liên đã tới tiễn đưa cô, nhưng mà sau khi Trương Hoa Liên ghi danh rồi mang cô đi đến ký túc xá liền rời đi.

Cô nhìn thấy những người khác cũng là mẹ cùng người thân giúp đỡ trải giường chiếu, cũng chỉ có một mình cô tự mình làm, trong lòng cô đối với Trương Hoa Liên càng thêm không cao hứng.

Nhưng mà cô không biết, khi đó Trương Hoa Liên phải đi bộ hàng chục đường đi trở về, trong ruộng còn phải trồng rau, căn bản không có thời gian ở bên cô nhiều hơn trong thị trấn.

Nhưng lúc đó cô không hiểu, mà còn vì chuyện này mà hờn dỗi với với Trương Hoa Liên.

- “Trường trung học số 1 Vọng Giang thật là đẹp mắt, ngôi trường này trông thật lớn.”

Hứa Chân Thực rất là mới lạ, mặc dù trước đó cô ta có đi qua nơi này, nhưng khi chân chính đi vào trong trường học thì khắp nơi đều là mới mẻ.

Vừa bước Trường trung học số 1, hai bên đường rợp bóng cây đã dán thông báo phân chia lớp, Hứa Chân Thực chen vào. Khi thấy cô ta và Đường Duyệt cùng là ban một, cô ta vội chạy ra ngoài nói:

- “Đường Duyệt, Đường Duyệt, chúng ta thật may mắn, được phân ở ban một .”



- “Thật sự là quá tốt.”

Hứa Chân Thực vừa kích động vừa hưng phấn nói, vui vẻ nói với mẹ Hứa chuyện cô ta và Đường Duyệt được phân vào chung một cái ban.

- “Chân Thực, về sau con và Tiểu Duyệt cũng có thể chăm sóc lẫn nhau thật tốt.”

Mẹ Hứa vui vẻ nói, thấy cảm xúc của Đường Duyệt vẫn luôn không đúng, còn tưởng rằng là do Trương Hoa Liên không có tới tiễn đưa.

Mẹ Hứa nói:

- “Đi, đi báo danh a.”

Hứa Chân Thực cả đoạn đường đi đều vui vẻ ngắm nghía ngôi trường mới, nên không có phát hiện việc Đường Duyệt như có như không tránh xa.

Lớp mười vẫn giống như đời trước vậy.

Đường Duyệt cũng không có gì ngoài ý muốn, sau khi đến chỗ chủ nhiệm lớp là cô giáo Tần ghi danh liền đi đến ký túc xá được phân cho.

Mặc dù ba mươi mấy năm chưa từng tới ký túc xá nhưng trong trí nhớ của Đường Duyệt vẫn nhớ rất rõ ràng.

Trước đây, cô vì Ngô Tân Minh mà từ bỏ học đại học, phụ sự mong đợi của mẹ, cô bắt đầu ở Thâm Thành đi làm, tiếng Anh của cô không tệ và đã tìm được công việc phiên dịch. Lại tìm thêm một công việc khác nữa là rửa chén đĩa, số tiền cô kiếm được cũng đủ cho cô và Ngô Tân Minh chi tiêu.

Đoạn thời gian đó cô đã tự cho rằng đó là những ngày hạnh phúc nhất ở đời trước, những ngày đó, cô đã tiết kiệm tiền để mua một căn nhà. Ngay cả khi Ngô Tân Minh tốt nghiệp và đi tìm việc làm, nhưng mà khắp nơi cũng không thuận lợi, phần lớn thời gian đều là do cô kiếm được tiền nuôi hắn ta.



Thật vất vả thanh toán được tất cả, cô cho là mình có thể yên tâm hưởng thụ cuộc sống sung sướиɠ thì mẹ chồng cùng cô em chồng tới, cuộc sống của cô lại càng thêm gian khổ. Ngô Tân Minh không có tiến bộ, một năm đổi bảy, tám cái công việc, tiền lương hắn ta cầm về còn chưa đủ nuôi một mình hắn ta.

Có đôi khi, cô cũng nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng mà̉ Ngô Tân Minh dỗ ngon dỗ ngọt, miêu tả lên đủ loại kế hoạch của một cuộc sống tốt đẹp, cô lại do dự.

Sau này, mãi cho đến khi cô không thể mang thai sinh con, nhưng Ngô Tân Minh vẫn đối xử tốt với cô như cũ, từ tận đáy lòng cô cảm thấy có lỗi với nhà họ Ngô, càng thêm bỏ đi ý nghĩ rời đi.

Bây giờ nghĩ lại, sau khi tốt nghiệp đại học, cho dù cô không mang thai sinh con được, nhưng Hứa Chân Thực lại mang bầu, khó trách Ngô Tân Minh không thèm để ý.

Đường Duyệt tập trung nhớ lại, đem hết thảy mọi chuyện ở kiếp trước đều ném ở sau ót, kiếp này, cô sẽ không mọi chuyện đều vì người khác mà suy tính giống như kiếp trước .

Tòa nhà ký túc xá quen thuộc mà xa lạ, cô đi vào ký túc xá, bên trong đã có mấy người , Đường Duyệt nghiêm túc nhìn một chút. Sau khi cô nhận biết ngoại trừ Trương Mẫn Mẫn cùng Lưu Phương, còn có Triệu Tiểu Nguyệt, còn lại 3 người thì cô không có ấn tượng.

Mà cô có thể trong nháy mắt liền nhận ra ba người Trương Mẫn Mẫn, cũng chính bởi vì trong túc xá, Trương Mẫn Mẫn vẫn luôn nhằm vào cô.

- “Xin chào mọi người, tôi tên Hứa Chân Thực, cô ấy là Đường Duyệt, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ ở cùng một ký túc xá.”

Hứa Chân Thực mặc váy mới, ánh mắt cô ta liền rơi vào trên người Trương Mẫn Mẫn, Trương Mẫn Mẫn mặc một chiếc váy công chúa thuần màu trắng, một đầu tóc đen nhánh buộc thành kiểu tóc công chúa, trên tóc cài một chiếc nơ thật to màu hồng trông rất là dễ nhìn.

Trong ánh mắt Hứa Chân Thực chợt lóe lên sự ghen ghét.

Trương Mẫn Mẫn liếc nhìn bọn họ một cái, cũng không thèm nói lời nào, bộ dáng cao ngạo kia, con mắt suýt chút nữa mọc ra trên đỉnh đầu.