Chương 34

Sau đợt này, lúc trước Đường Duyệt và Đường Minh Lễ lo lắng quần áo bán không được, bây giờ thì lại lo lắng quần áo này không đủ bán. Mắt thấy số lượng quần áo nhập vào đã bán đi hơn phân nửa, còn dư lại rất ít, trong lòng Đường Minh Lễ trở nên kích động, không cảm thấy đói, càng không cảm thấy mệt mỏi.

Thời điểm tan tầm là cao điểm, Đường Duyệt lại cố ý tranh thủ thời gian thay một chiếc váy liền áo, chiếc váy trắng tinh ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cô, cô đem mái tóc đuôi ngựa buộc cao buông xuống, giống như trong nháy mắt cô liền biến thành một người khác vậy. Cô lúc này, giống như một nàng tiên nhỏ, ánh mặt trời chiếu rọi trên người cô, người đến người đi cho dù không mua quần áo thì cũng không nhịn được dừng bước lại ngắm nhìn.

Trời, không biết lúc nào đã tối đen, nụ cười trên mặt Đường Duyệt đều đông cứng lại, Đường Minh Lễ mệt mỏi ngồi phịch xuống đất nói:

- “Thật mệt mỏi a, Tiểu Duyệt, cháu thật đúng là lợi hại, chỉ cần liếc nhìn người ta một cái liền biết người ta mặc quần áo size gì rồi?”

- “Chú nhỏ, cháu cho là chú sẽ hỏi cháu, tổng cộng thu được bao nhiêu tiền chứ.”

Đường Duyệt sờ túi tiền phồng phồng trên eo, trêu ghẹo hỏi.

Ánh mắt Đường Minh Lễ sáng lên, động tác nhanh chóng đóng gói đồ đạc, tiếp đó dẫn Đường Duyệt đi ăn cơm tối. Lúc ăn cơm còn cố ý yêu cầu một phòng riêng, thứ nhất là để anh cất ít quần áo còn sót lại, thứ hai, thuận tiện cho việc quang minh chính đại đếm tiền!

Không sai, chính là điểm tiền.

Người mua quần áo phần lớn cũng là đưa rải rác tiền giấy, bởi vậy, có nhiều tiền giấy rời rạc bung ra trên mặt bàn như vậy, chỉ nhìn xem thôi cũng rất là sung sướиɠ rồi.

- “Tiểu Duyệt, cháu đếm 10 tệ cùng 50 xu, chú đếm năm tệ cùng một tệ.”

Đường Minh Lễ đem hai loại tiền tách ra.

Động tác của Đường Duyệt cũng hết sức nhanh chóng phân loại các loại tiền, kiếp trước phần lớn tiền cũng là Mao gia gia màu hồng, số tiền này thoạt nhìn thì rất nhiều, nhưng chân chính cộng lại cũng không quá nhiều. Đường Duyệt bình tĩnh đem 10 tệ cùng 50 xu toàn bộ đều phân chia ra.

Đường Minh Lễ vẫn luôn kích động, thấy Đường Duyệt bình tĩnh như vậy cũng hít sâu một hơi mới có thể áp chế được sự hưng phấn trong lòng.

- “Đây là một trăm.”



Sau khi Đường Minh Lễ đếm xong một trăm, liền xếp lại và chất thành một đống.

Cuối cùng tổng số tăng theo cấp số cộng, Đường Minh Lễ nghiêm túc tính toán, ngoại trừ tiền xe dọc theo đường đi còn kiếm được một trăm năm mươi tệ, đó là còn chưa tính quần áo còn dư lại bán không hết đâu.

- “Tiểu Duyệt, cháu đếm đếm xem.”

Đường Minh Lễ đếm đi đếm lại tiền, sợ mình tính sai, lẩm bẩm nói:

- “Nhập hàng bỏ ra 200, tiền xe tới lui bỏ ra năm mươi.”

- “Chú nhỏ, chú đừng thúc giục, đừng đi qua đi lại, chú đi qua đi lại khiến cho cháu hoa cả mắt.”

Đường Duyệt đếm lại trước mặt Đường Minh Lễ, quả nhiên kiếm được một trăm năm mươi.

Đường Minh Lễ kích động đến mức suýt nữa hét lên, anh ta cẩn thận cất kỹ tiền, sau đó lấy ra mười đồng tiền nói:

- “Tiểu Duyệt, cho, chú mua cho cháu đồ ăn vặt.”

- “Cảm tạ chú nhỏ.”

Đường Duyệt cười híp mắt nói.

Đường Minh Lễ còn nói:

- “Tiểu Duyệt, lần này kiếm được tiền, công lao của cháu không nhỏ, một trăm năm mươi tệ này, chúng ta một người một nửa.”

Đường Minh Lễ đếm bảy mươi lăm đưa cho Đường Duyệt.

Trong mắt Đường Duyệt hiện lên vẻ kinh ngạc, cô cũng có nghĩ tới chú nhỏ sẽ cho cô tiền, nhưng là không nghĩ đến lại phân chia như thế này.



Mười nhân dân tệ này được coi là mua đồ ăn vặt, còn lại bảy mươi lăm tệ có thể coi là một khoản tiền lớn.

- “Chú nhỏ, cái này không được đâu.”

Đường Duyệt không chút nghĩ ngợi từ chối, nói:

- “Cháu chỉ đóng góp một chút sức lực, làm sao không biết xấu hổ mà lấy nhiều tiền như vậy?”

Số tiền này đều là chú nhỏ bỏ ra, cô chỉ là cùng đi qua lựa chọn lấy quần áo một chút, nói như thế nào thì công lao này cũng không thể lấy được nhiều tiền như vậy.

- “Tiểu Duyệt, cháu trước tiên nghe chú nhỏ nói.”

Đường Minh Lễ không nhanh không chậm nói:

- “Nếu như cháu không nói chuyện này với chú nhỏ, chú nhỏ cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc nhập quần áo về bán. Còn có, khi nhập quần áo, toàn bộ dựa vào ánh mắt của cháu.”

Đường Minh Lễ không đợi Đường Duyệt mở miệng, liền nói tiếp:

- “Còn có, sau đó cháu thay quần áo hai lần, không nói những cái khác, nếu là không có cháu thì coi như chú nhỏ biết con đường này, cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.”

Đường Minh Lễ mười mấy tuổi đã ở tại trong huyện thành, công việc gì cũng đều làm qua, dời gạch trên công trường, cũng có tại trong chợ bốc vác rau củ, thậm chí còn gϊếŧ qua heo, về sau mới đi đến trong quán trong làm chân chạy .

Anh ta có thể chịu được cực khổ, trong những năm qua, anh ta đã tiết kiệm được khoảng 200 tệ, số tiền này ban đầu là dùng để cưới vợ.

Đừng nói người nhà họ Đường, chính là mẹ của anh ta, cũng chỉ biết anh ta có tiền, cũng không biết anh ta có nhiều tiền như vậy.

Đã từng ăn qua khổ cho nên Đường Minh Lễ càng biết rõ hơn rằng tiền rất khó kiếm.