Chương 37

Đường Minh Lễ rời đi như chạy trốn, một chốc liền nhảy tót sang cách vách, Đường Chính Đức vừa về đến nhà, Trương Hoa Liên đang làm xong cơm, thấy Đường Minh Lễ, bà nhiệt tình kêu anh ta ăn cơm chung.

Đường Minh Lễ nhìn mướp đắng cùng dưa leo trên bàn, một chút tâm tư muốn ăn cơm cũng không có, anh ta chỉ nói:

- “Anh hai, gần đây em mở một cái sạp hàng trong huyện, cuối tuần trước, Tiểu Duyệt đang giúp em làm việc cho nên mới không có về nhà. Cuối tuần này đâu, em chuẩn bị lại để cho Tiểu Duyệt giúp đỡ em một chút.”

- “Minh Lễ, không phải em làm việc trong tiệm cơm sao? Tại sao lại bày quầy hàng chứ?”

Đường Chính Đức liếc em trai mình một cái, từ sau khi Minh Lễ tốt nghiệp cấp 2, việc làm của thằng bé lại nhiều mà lại tạp nham.

- “Đương nhiên là bày hàng kiếm nhiều tiền so với làm trong tiệm cơm a.”

Đường Minh Lễ nói một cách đương nhiên, anh ta lại nói:

- “Anh hai, anh yên tâm đi, Tiểu Duyệt cũng sẽ không làm không cho em, em nhất định có thể để cho con bé kiếm đủ tiền sinh hoạt ở trong trường học.”

Đây cũng là yêu cầu của Đường Duyệt, nếu để cho cha mẹ biết cô vì kiếm tiền mà thường xuyên đi tỉnh thành, chỉ sợ cha mẹ sẽ cảm thấy làm trễ nải việc học tập của cô.

- “Minh Lễ, Tiểu Duyệt hỗ trợ emthif chị không phản đối, nhưng mà Tiểu Duyệt mỗi ngày học tập đã quá khổ cực, nghe nói buổi sáng 6:00 liền thức dậy, buổi tối mười một mười hai giờ mới đi ngủ. Thật vất vả có một thứ bảy, chủ nhật, lại phải đi hỗ trợ cho em, con bé có thể làm được không?”

Trương Hoa Liên là một người mẹ, điều bà suy xét là Đường Duyệt có thể chịu đựng được hay không.

Đường Duyệt đã gầy rồi, học tập đã vất vả, lại còn phải giúp đỡ Đường Minh Lễ làm việc, con bé có thể làm được sao?

- “Chị dâu, chỉ là để cho Tiểu Duyệt giúp em bán quần áo một chút, cũng không chậm trễ việc học tập, cũng sẽ không thể làm không được.”



Lúc Đường Minh Lễ nói ra lời này cũng là có chút......chột dạ.

Đi tỉnh thành cần ở nhà ga một buổi tối, sau đó vội vã quay trở về bán quần áo, trong thời gian này cũng không được nghỉ ngơi.

Nói không mệt khẳng định là gạt người.

Cuối cùng, Đường Minh Lễ dùng hết lời ngon tiếng ngọt, rốt cuộc cũng khiến cho hai vợ chồng Trương Hoa Liên đồng ý.

Trường trung học số 1 huyện Vọng Giang.

Sau khi ăn cơm xong, Đường Duyệt có thói quen đi đến sân thể dục đọc sách, nhưng mà đột nhiên lại có linh cảm, cô liền vội vàng quay về phòng học cầm một vài trang giấy, muốn vẽ bản thảo thiết kế một chút.

Nhưng vừa mới bước vào lớp học, cô liền thấy Trương lỗi để một thứ giống như phong thư vào ngăn kéo của mình.

Đó là thư tình sao?

Đường Duyệt cũng không xác định được, cô theo bản năng tránh sang một bên. Khi Trương Lỗi sải bước ra khỏi phòng học , cô đang suy nghĩ xem trong ngăn kéo đã bỏ có thứ gì, lại phát hiện trong phòng học không chỉ có Trương Lỗi, còn có Hứa Chân Thực.

Hứa Chân Thực dường như vừa đứng lên từ dưới gầm bàn, sau đó có rất nhiều sách chặn cả người cô ta, thế cho nên Trương Lỗi không có phát hiện ra Hứa Chân Thực.

Đường Duyệt cũng không xuất hiện, mà là nhìn Hứa Chân Thực nhanh tay nhanh chân lấy phong thư kia ra nhìn.

Biểu tình của Hứa Chân Thực chuyển từ lúc ban đầu khϊếp sợ sang sau đó là ghen ghét.

Đường Duyệt trốn ở cửa vào, tận mắt nhìn thấy sự ghen ghét cùng phẫn nộ trong đáy mắt của Hứa Chân Thực. Cô và cô ta từ nhỏ đến lớn, thậm chí là kiếp trước, cô cũng chưa từng nhìn thấy sự ghen ghét trong đáy mắt Hứa Chân Thực.

Hứa Chân Thực lúc nào ngụy trang cho mình rất tốt, dù là cuối cùng vạch mặt thì trên khuôn mặt của Hứa Chân Thực luôn nở một nụ cười đắc ý và chiến thắng.



Đường Duyệt ngẫm nghĩ, đời trước cô không nhìn thấy bức thư, cũng không biết sau này xảy ra chuyện gì nên rất bị động, sẽ không phải là Hứa Chân Thực giấu đi bức thư rồi?

Ý nghĩ này ở trong đầu Đường Duyệt chợt lóe lên một cái rồi biến mất, cô giả vờ chào các bạn học lớp bên cạnh rồi bước vào lớp học.

Hứa Chân Thực hốt hoảng trốn đi, khi cô ta nhìn thấy đó là Đường Duyệt thì vẻ mặt của cô ta lộ rõ sự khẩn trương, cô ta lúng túng hỏi:

- “Tiểu Duyệt, tại sao bạn lại quay lại lớp học vào lúc này?”

- “Tôi vừa mới ăn cơm xong tới lấy ít đồ, còn bạn, tại sao lại không đi chung với Điền Điềm ?”

Đường Duyệt cười hỏi lại.

Hứa Chân Thực vẩy vẩy mái tóc của mình, cúi thấp đầu che dấu sự hoảng loạn của mình, nói:

- “Tiền của tôi rơi xuống gầm bàn, tôi chạy trở lại lấy.”

- “A, chỗ của bạn không phải ở đó sao?”

Đường Duyệt chỉ vào vị trí trong góc.

Hứa Chân Thực chớp mắt, nói:

- “Tôi chỉ là nhìn xem thôi, Điền Điềm còn đang chờ tôi đây.”

Hứa Chân Thực cuống quít rời đi.