Chương 19: Đội Sản Xuất Phân Công Việc

Edit: Samie

Trước khi Trần Ngũ Nguyệt dẫn Triệu Hương Vân đi tắm rửa, còn cho cô xông lá ngải cứu, nhưng vẫn không thể tránh được chuyện người mập là sự yêu thích của muỗi.

Lúc đi ra, vẫn bị cắn đến mức không còn một tấc thịt lành lặn.

Cũng may cô có làn da đen, nếu không chú ý kỹ thì cũng không nhìn ra.

Nằm ở trên giường đất của mình, Triệu Hương Vân hồi tưởng đến chuyện xảy ra cả ngày hôm nay.

Cô cảm thấy đầu rất đau.

Muốn gầy, muốn tự lập, đoán chừng là một cái quá trình khá dài!

...

Rạng sáng hôm sau, Triệu Hương Vân bị đài phát thanh của đội sản xuất đánh thức.

Tất cả mọi người trong đội sản xuất đã lục tục bắt đầu đến bãi đất trống, nơi mà bình thường đội sản xuất tố chức các cuộc họp.

Triệu Hương Vân cấp tốc bò dậy, rửa mặt xong, đi ăn sáng, phát hiện những người khác đều đã đi.

Chỉ còn lại mẹ cô Trần Ngũ Nguyệt là vẫn ở đây.

Trần Ngũ Nguyệt nhìn thấy Triệu Hương Vân, đầu tiên là nhìn bên ngoài một chút, lúc này, trời vẫn chưa sáng hẳn, mặt trời cũng chưa lên cao, làm thế nào mà con gái của bà đã dậy rồi?

“Hương Vân, có phải là đói rồi hay không? Ăn cơm trước, ăn cơm xong lại quay về ngủ!”

Trần Ngũ Nguyệt mở nồi, lấy ra hai quả trứng gà, hai cái bánh ngô, nhìn độ dày kia, đều có thể bắt kịp độ dày cánh tay của Triệu Hương Vân.

Nhìn bữa sáng, Triệu Hương Vân cảm thấy áp lực như núi!

“Mẹ, mẹ gói bữa sáng lại cho con nhé, con sẽ ăn trên đường!” Triệu Hương Vân nói.

“Ăn trên đường? Con muốn đi đâu?” Trần Ngũ Nguyệt kinh ngạc hỏi.

“Làm việc ạ, bố là đại đội trưởng của đội sản xuất, con là con gái của bố, không phải con nên làm gương, hỗ trợ công việc của bố sao?”

Triệu Hương Vân nói vô cùng hiên ngang lẫm liệt.

Trần Ngũ Nguyệt lại giống như bị sét đánh, kinh ngạc đến mức không nói nên lời, “Con gái, con... Không phải con nói không thích làm việc, thích nằm ở nhà sao?”

Triệu Hương Vân: Không, không phải là con, con không nghĩ như vậy, con không thể là người như vậy!

“Mẹ, đó là quá khứ! Bây giờ con muốn làm đồng chí tiến bộ! Mẹ mau giúp con gói bữa sáng lại đi, con còn phải đến tìm bố, đi sớm một chút, phân công việc sớm một chút, nếu chậm thì chỉ có thể dọn phân thôi!”

Triệu Hương Vân lo lắng nói, Trần Ngũ Nguyệt là bị nói đến bối rối.

Thật sự tìm cho cô một mảnh vải dầu, gói hai cái bánh ngô và trứng gà vào, trực tiếp nhét vào túi của Triệu Hương Vân.

Chóng mặt nhìn Triệu Hương Vân ra khỏi cửa.

Đợi lúc bà phản ứng lại, Triệu Hương Vân đã chạy không còn hình bóng.

Trần Ngũ Nguyệt bỗng cảm thấy hối hận --

Thế nhưng không còn cách nào, con gái đã muốn đi, không lẽ bà lại đuổi nó về?

Vạn nhất con gái nghĩ không thông, lại đi nhảy sông thì biết làm thế nào?

...

Lúc Triệu Hương Vân đi tới bãi đất trống, nơi đội sản xuất phân công nhiệm vụ, quả nhiên, phần lớn mọi người đã đi.

Chỉ còn lại một nhóm nhỏ, nhìn thấy Triệu Hương Vân, vô thức nhìn về phía Triệu Chí Viễn.

Triệu Chí Viễn nhìn thấy con gái bảo bối, nhanh nhanh chóng chóng phân chia nốt công việc còn sót lại.

Đi nhanh đến trước mặt Triệu Hương Vân, “Làm sao vậy? Đây là!”

“Bố, mẹ bảo con đến đưa bữa sáng cho bố!” Triệu Hương Vân đưa ra một cái bánh ngô.

Triệu Chí Viễn kinh ngạc không thôi, “Đây... Đây không phải là bữa sáng của con à?”

Nhìn độ dày của cái bánh ngô kia, không phải mặc định là cả nhà chuẩn bị cho tiểu quai quai sao?

“Con mặc kệ, dù sao bố cứ ăn đi! Bằng không, con đưa cho anh cả, anh hai hay là chị dâu cả, chị dâu hai cũng được!”

Triệu Chí Viễn không giống Trần Ngũ Nguyệt, cô nũng nịu mấy lần là được rồi.

Trần Ngũ Nguyệt bên kia, chỉ cần là chuyện mà bà cảm thấy không tốt với cô, ma quỷ khuyên can cũng vô dụng, trừ phi cô lấy cái chết bức bách.

Đáng tiếc, đối với chuyện này, Triệu Hương Vân không làm được.

“Chuyện này không thể được, nếu mẹ con biết sẽ lột da bố đấy? Không được, không được!” Triệu Chí Viễn đưa bánh ngô lại cho Triệu Hương Vân.

Triệu Hương Vân nổi giận, “Được rồi, vậy từ hôm nay trở đi, con sẽ không ăn, đói chết cũng mặc kệ!”