Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh 80: Kiều Kiều Tức

Chương 42: Mua Vải

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Samie

“Đồng chí Giang, không tệ, hôm nay cậu lại hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc!” Triệu Chí Viễn trực tiếp khen ngợi Giang Vệ Dân.

Về phần đứa con gái ruột là Triệu Hương Vân thì hoàn toàn không được để ý tới.

Giang Vệ Dân liếc mắt nhìn Triệu Hương Vân, “Đồng chí Triệu cũng góp phần không nhỏ, cô ấy vẫn luôn giúp tôi kiểm tra đường đi dưới mương, xem thử có mảnh sứ vỡ hay không, nếu không thì tôi cũng không dám yên tâm to gan làm việc như vậy!”

“Hương Vân cũng không tệ! Như vậy, công điểm ngày hôm nay, đồng chí Giang là mười điểm, về phần Hương Vân.. Ghi hai điểm nhé!”

Triệu Hương Vân: “...”

Vừa nghĩ tới chính mình bận bịu cả ngày, thế mà chỉ được hai công điểm, Triệu Hương Vân đã cảm thấy… sống trên đời không còn gì luyến tiếc.

Dường như cảm thấy được cô có chút mất mát, Giang Vệ Dân lại lần nữa lên tiếng, “Đồng chí Triệu có vai trò rất quan trọng, không thể chỉ nhận được hai công điểm.”

Triệu Chí Viễn: “...” Luôn cảm giác có cái gì đó không thích hợp.

Nhưng mà nếu như Giang Vệ Dân đã đề xuất như thế, Triệu Chí Viễn cũng không từ chối.

Con mương này, nếu để cho người khác tới làm, ít nhất phải mất hai ba ngày, hơn nữa mỗi ngày đều có thể nhận được công điểm tối đa.

Giang Vệ Dân chỉ dùng một ngày để hoàn thành, cho mười công điểm đã coi như là rất uất ức.

“Vậy thì năm điểm vậy!” Triệu Chí Viễn giải quyết dứt khoát.

Triệu Hương Vân cuối cùng cũng kiếm được số công điểm cao nhất từ khi tới thời đại này.

Nhìn Triệu Chí Viễn tìm cột tên của cô, viết xuống năm công điểm, lần đầu tiên Triệu Hương Vân có cảm giác kiêu ngạo.

Cô sống qua hai kiếp, cũng không tệ lắm, ít nhất cô đã lấy được năm công điểm, trong một đám phụ nữ, số công điểm này đã coi là nhiều.

Thống kê công điểm xong, Triệu Chí Viễn và Triệu Hương Vân cùng nhau trở về Triệu gia.

Giang Vệ Dân trở về nhà mình.

Sau khi tách ra, ánh mắt của Triệu Chí Viễn cứ thỉnh thoảng nhìn về phía Triệu Hương Vân.

“Bố, bố muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng ra đi! Bố cứ nhìn con như vậy, con xấu hổ lắm!” Triệu Hương Vân nói.

Triệu Chí Viễn đỏ mặt, hơn nửa ngày mới mở miệng, “Hương Vân à, sao bố cứ cảm thấy thằng nhóc Giang Vệ Dân kia đối xử với con cũng không tệ đâu nhỉ?”

“Anh ấy là người tốt, không giống như những người khác, chê con vừa xấu vừa béo!” Triệu Hương Vân ăn ngay nói thật.

“Nói bậy, ai chê con xấu, ai chê con béo chứ?” Triệu Chí Viễn không vui.

“Có nhiều lắm!” Triệu Hương Vân nói.

Ấn tượng của mọi người trong đội sản xuất đối với cô chính là như vậy, thật ra Triệu Chí Viễn cũng biết.

Nhưng chính là không muốn để cho bản thân Triệu Hương Vân cũng cảm thấy như vậy.

“Hương Vân, con...”

“Bố, con không sao, bố yên tâm!” Triệu Hương Vân chủ động an ủi Triệu Chí Viễn.

Điều này khiến cho Triệu Chí Viễn vừa cảm động lại vừa cảm thấy đau lòng.

“Hương Vân, nếu như con không muốn làm việc thì đừng làm, trong nhà chúng ta cũng không thiếu chút công điểm của con mà.” Triệu Chí Viễn cuối cùng vẫn không nỡ để cho con gái của mình đi làm việc.

Đã cưng chiều suốt mười mấy năm, làm sao bây giờ nói không cưng chiều là có thể không cưng chiều được?

“Bố, con không sao, làm chút việc, vận động một chút, cơ thể khỏe mạnh, còn có thể giảm béo. Đúng rồi, bố này, ngày mai con không tới làm việc, con muốn đi huyện thành!”

Hai ngày này, Triệu Hương Vân đều dùng bát tụ bảo để tăng lượng lương thực.

Trong vòng hai ngày, trong không gian của cô đã tăng thêm hai trăm cân lương thực.

Cứ theo tốc độ này, không bao lâu nữa, cô sẽ có thêm càng nhiều lương thực hơn.

“Đi huyện thành? Không phải con vừa mới đi sao?” Triệu Chí Viễn nhíu mày.

“Đúng vậy ạ, nhưng mà lần trước con không mang lương phiếu và bố phiếu, muốn mua đồ vật cũng không thể mua được, bố giúp con khuyên nhủ mẹ nhé!”

Triệu Hương Vân đánh chủ ý lên người Triệu Chí Viễn.

Một bên là con gái đã hiểu chuyện, một bên là người vợ quý báu của mình, Triệu Chí Viễn vô cùng khó xử.

Thẳng cho đến khi Triệu Hương Vân đưa ra một liều thuốc mạnh, “Bố, nếu như bố không đồng ý, vậy bắt đầu từ ngày mai, con sẽ không để ý đến bố nữa! Con muốn bỏ nhà ra đi, con muốn...”

“Ngừng ngừng ngừng! Bố đồng ý với con còn không được sao?”

Đời này của Triệu Chí Viễn khó có khả năng từ chối con gái mình, ngoại trừ thỏa hiệp, cũng chỉ có thỏa hiệp.

...

Rạng sáng hôm sau, Triệu Hương Vân cõng cái gùi trên lưng, dưới ánh mắt lo lắng của Trần Ngũ Nguyệt, lần nữa đi đến huyện thành.

Lần này, bởi vì có không gian, cô đã bỏ tất cả mọi thứ, từ lương thực, lương phiếu bản, cho đến tiền, vào trong không gian, chỉ cần cõng một cái gùi trống không là được.

Triệu Hương Vân đi bộ đến huyện thành, đến bên ngoài huyện thành, cô mới lấy một ít lương thực bỏ vào bên trong cái gùi mà mình cõng, sau đó thẳng tiến đến địa điểm giao dịch đã ước định với bà lão lần trước.

Lúc cô đến, bà lão đã đợi ở nơi đó.

Triệu Hương Vân còn chưa tới gần, bà lão lập tức nhìn chung quanh, chờ Triệu Hương Vân tới, bà lão mới buông xuống nỗi lo lắng trong lòng.

“Cô bé, cháu tới rồi.” Bà lão nói với Triệu Hương Vân.

“Bà à, lần này cháu không mang theo nhiều lương thực, chỉ có mười cân lương thực tinh và mười cân thô lương thôi.”

Thật ra, trong không gian của Triệu Hương Vân có đủ lương thực để giao dịch với bà lão.

Nhưng mà cô muốn đến chợ đen nhìn xem, coi thử số lương thực trên tay cô có thể đổi mấy đồ vật khác hay không.

Như là phiếu công nghiệp kia, nếu như có thể đổi một ít là tốt nhất.

“Hai mươi cân là đủ, đủ rồi...”

Bà lão hiểu rõ là không dễ dàng kiếm được lương thực trong thời đại này, ngay cả khi nhà Triệu Hương Vân có lương thực dư thừa để dành cho con gái, sợ là cuộc sống cũng không dễ dàng như vậy.

Hai mươi cân lương thực, Triệu Hương Vân tính giá cho bà lão dựa theo giá lương thực tinh là bốn khối năm một cân, thô lương có giá hai khối một cân, Triệu Hương Vân lấy được sáu mươi lăm khối tiền.

Cầm tiền, Triệu Hương Vân chào tạm biệt cùng với bà lão.

Cô đặt đống tiền vừa nhận được vào trong không gian.

Lần trước không có lương phiếu, Triệu Hương Vân cũng không thể mua đồ ở cung tiêu xã, lần này, cô đã mang theo lương phiếu ở nhà theo.

Bên trong không gian có đủ lương phiếu và bố phiếu, ít nhất Triệu Hương Vân có thể mua ít vải, còn những vật khác, chỉ cần là có thể dùng lương phiếu, cô vẫn có thể mua.

Cô đi đến quầy bán vải trước, chủ yếu là trên tay cô có đủ bố phiếu.

Dạo một vòng ở trước quầy hàng, Triệu Hương Vân trực tiếp hỏi nhân viên bán hàng, “Chào đồng chí, có loại vải bông nào thoáng khí một chút không?”

Nữ nhân viên của cung tiêu xã liếc nhìn Triệu Hương Vân, nhìn thấy cô mặc vải dệt thủ công trên người, mắt trợn trắng lên, “Bây giờ còn ai mặc vải dệt thủ công nữa chứ? Đều dùng vải sợi tổng hợp có được hay không?”

Cô ta mặc trên người một chiếc áo sơ mi làm từ vải sợi tổng hợp, màu sắc là màu trắng, phối cùng với một chiếc chân váy màu đen, không phải bàn là trông vô cùng xinh đẹp.

Nhưng mà, điều này cũng không thể trở thành lý do để cô ta xem thường người khác.

“Vải dệt thủ công có vải dệt thủ công tốt, cô thích, không có nghĩa là người khác cũng thích!” Triệu Hương Vân không khách khí mở miệng.

“Cô...”

“Cảm phiền lấy giúp tôi hai bộ quần áo làm từ vải bông, mặt khác...” Triệu Hương Vân nhìn một chút, nhìn trúng một tấm vải nhung.

Bây giờ không dùng được, đợi đến khi thời tiết chuyển lạnh, có thể dùng để làm quần, không có gì thích hợp bằng.

“Vải nhung, cũng lấy cho tôi hai tấm!”

Triệu Hương Vân không thèm quan tâm đến thái độ của mấy nhân viên trong cung tiêu xã, đây đã không phải là lần đầu tiên cô tới nơi này, biết rõ mấy người làm việc trong đây, ai cũng mắt cao hơn đầu, xem thường người này, xem thường người kia.

“Cô muốn vải như thế, cô mua nổi không? Đừng đến lúc đó lại nói là không mang đủ tiền, không mang đủ phiếu, rồi lại mất mặt xấu hổ!”

Dường như bị thái độ của Triệu Hương Vân làm cho phát cáu, giọng nói của cô ta vô cùng chua ngoa.
« Chương TrướcChương Tiếp »