Chương 12: Mất Hứng Bỏ Về

“Bốc thuốc? Chữa bệnh gì?” Tô Đan Hồng nói.

“Chính là…… Chính là thuốc uống vào có thể mang thai.” Chị dâu hai Tô do dự một chút, liền nói.

Tô Đan Hồng nghe đã hiểu ngay.

“Cũng không phải mẹ nghĩ chị vụиɠ ŧяộʍ, mà nghe chị dâu cả nói lại, lúc này mới nghi thần nghi quỷ!” Chị dâu hai cắn răng nói.

“Chị dâu cả châm ngòi?” Tô Đan Hồng nhíu mày nói.

“Không phải chị ta thì ai vào đây, lúc mẹ đánh ta, ta thấy chị ta lén nhìn qua cửa sổ, cười trộm” Chị dâu hai nói.

Tô Đan Hồng gật gật đầu, nói: “Chị dùng nước ấm giặt quần áo đi, thân thể nhiễm lạnh càng không dễ mang thai.”

Chị dâu hai không khỏi nói: “Thật sao?”

“Phải.” Tô Đan Hồng đứng dậy, nói: “Em đi nói với mẹ.”

Lúc nàng vừa vào bếp, mẹ Tô đã nấu xong thịt và xương sườn, hơn nữa cũng đếm qua cẩn thận.

Tô Đan Hồng nói: “Mẹ, chị dâu hai nói, chị ấy không vụиɠ ŧяộʍ, chỉ là nhờ thằng ngốc cách vách đi trấn trên bốc thuốc dùm, để dễ mang thai.”

“Hừ, con đừng nghe nó bao biện!” Tô mẫu cười lạnh nói.

“Kẻ ngốc vẫn còn ở cách vách, hiện tại hai bọn họ cũng không thể thông đồng đổi lời khai được, mẹ đi qua hỏi liền biết ngay á mà?” Tô Đan Hồng nói.

“Con nghĩ mẹ không tìm sao? Thằng ngốc kia sớm ra ngoài rồi!” Mẹ Tô hừ nói.

“Đây cũng hợp lý, phải lên trấn trên, mẹ lại hạn chế không cho chị dâu hai bước ra khỏi cửa, chị ấy chỉ có thể nhờ người khác mua thuốc, đợi kẻ ngốc kia về mẹ hỏi sẽ biết ngay.” Tô Đan Hồng lại nói: “Trời lạnh như vậy mẹ cũng đừng bắt chị dâu hai giặt quần áo bằng nước lạnh, dễ bị thương hàn, lại càng khó mang thai.”

“Gì mà nhiễu nhương đủ điều? Ai mà không như vậy, năm đó mẹ vừa mới sinh anh cả con xong đã phải xuống giường làm việc!” Mẹ Tô nghe vậy, liền nói.

“Mẹ, mẹ không vì chị dâu hai suy nghĩ, cũng phải vì anh hai suy nghĩ chứ, anh hai thường ngày đều hiếu thảo với mẹ? Anh cả đều không bằng đâu, anh cả đã có ba đứa rồi, anh hai một đứa cũng không có, mẹ chẳng lẽ không đâu lòng cho anh ấy?” Tô Đan Hồng nói.

Mẹ Tô nói: “Cho nên ta mới muốn anh hai con ly hôn!”



“Mẹ, tình cảm của anh hai chị dâu tốt lắm, mẹ bắt anh hai ly hôn anh ấy nào chịu, cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là giúp chị dâu hai mang thai, mẹ có nhiều kinh nghiệm, chỉ cần mẹ chịu dụng tâm giúp chị ấy điều trị, chắc chắn chị ấy sẽ mang thai, đến lúc đó anh hai cảm kích mẹ muôn phần, sẽ hiếu thảo với mẹ cả đời.” Tô Đan Hồng nói.

Nói xong việc cần nói Tô Đan Hồng không quản nữa, lấy ra một hộp dầu ngao cùng một hộp kem dưỡng da, nói: “Mẹ, đây là con gái hiếu kính mẹ, mẹ giữ dùng đi.”

“Dầu ngao, kem dưỡng da đều là đồ quý nha, con phát tài hay sao tự nhiên hào phòng vậy?” Mẹ Tô nhận lấy, vừa lòng nói.

“Nào có phát tài, được rồi, con về đây.” Tô Đan Hồng nói.

Chuyện Tô gia cô mặc kệ, định bụng ở lại dùng cơm, nhưng là hiện tại vẫn còn sớm, vẫn là nhà ai nấy ăn đi.

Ngày hôm sau, Quý Mẫu Đan cùng Phùng Phương Phương hai người theo hẹn lại đây, nhìn Quý Mẫu Đan cũng tới, Tô Đan Hồng cũng không ngoài ý muốn, bất quá ngửi mùi dầu ngao trên người hai người, Tô Đan Hồng khẽ cau mày.

Mẹ Quý quả thật đem dầu ngao và kem dường gia chia cho hai nhà.

“Đan Hồng cô đang nhặt đậu sao? Đây chắc là đậu vụ trước, nhà chị dâu năm nay mới thu hoạch, đợi lát nữa chị mang qua cho cô một ít.” Phùng Phương Phương cười nói.

“Đan hồng, mẹ nói cô làm thêu phẩm kiếm được 100 đồng, thật không?” Quý Mẫu Đan vào sau mở miệng hỏi.

“Là thật.” Tô Đan Hồng nhìn nàng một cái, nói.

Quý Mẫu Đan là người trong thôn, kỳ thật có chút quan hệ họ hàng với Quý gia, bất quá đại bác bắn không tới, quá năm đời.

Cô vừa dứt lời, mắt Phùng Phương Phương sáng lên, càng đừng nói Quý Mẫu Đan.

Tô Đan Hồng cũng không khách khí, phân phó nói: “Lấy giá thêu để trên giường trong phòng mang ra đây.”

Phùng Phương Phương lập tức vào lấy giá thêu cẩn thận mang ra, mặt thêu cao cấp đã được cố định trên giá, trên mặt không có sẵn bản phác họa.

Quý Mẫu Đan mang ghế lại ngồi.

Tô Đan Hồng ngồi xuống sau, nói: “Thêu thùa không phải dễ làm, tôi cũng đã lén học mấy năm rồi, mới được chút thành tựu, hai chị muốn học tôi đây cũng không giấu diếm gì cả, đều là người một nhà, tôi thêu cho hai chị xem.”

“Được.” Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan nhìn thấy cô trước và sau khi ngồi vào trước giá thêu hoàn toàn bất đồng, không hẹn thu lại định kiến, vội vàng gật đầu.

Tô Đan Hồng liền cầm lấy kim bắt đầu thêu lên: “Lần này tôi muốn thêu song long hí châu, này cũng không dễ thêu, tiêu phí nhiều tâm lực cùng tinh thần.”

Miệng nói như vậy, tay cô cũng không nhàn rỗi, tay bắt đầu động từng đường kim mũi chỉ, lúc đổi chỉ, động tác nước chảy mây trôi, nửa điểm lúng túng cũng không có.



Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan đứng nửa giờ, cũng quan sát nửa giờ, một đầu rồng uy nghiêm sinh động chậm rãi xuất hiện dưới bàn tay cô.

“Đầu rồng này tương đối phức tạp cho nên cần thêu tỉ mỉ, lúc thêu các chị nhớ chú ý mắt rồng, đây là trọng điểm, đây gọi là vẽ rồng điểm mắt, thêu không tốt, rồng liền một chút sinh khí đều không có chả khác gì rồng chết.” Tô Đan Hồng thêu đầu rông, ngoài miệng nói.

Thấy hai người đều im như thóc, Tô Đan Hồng lúc này mới giương mắt xem hai người: “Sao vậy? Không có gì muốn hỏi sao?”

“Thím ba, cô…… cô làm sao thêu được như vầy? Ta nghe nói thêu thùa phải cần bản phác họa bằng than chì trước sao?” Phùng Phương Phương đã tìm hiểu qua, nói.

Quý Mẫu Đan xem đến hoa mắt chóng mặt, trong lòng khϊếp sợ vô cùng, cô ta thế mà không biết Tô Đan Hồng một kiện áo len cũng không đan được lại biết thêu?

Lại còn có có thể thêu đầu rồng đẹp đến vậy?

“Không cần, tôi đi đâu kiếm tranh song long hí châu than chì chứ ?” Tô Đan Hồng nói, lại nhìn hai người: “Hơn nữa, không phải phác họa trong đầu càng tốt hơn sao?”

Vẽ trong đầu á?

Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan liếc nhau, rồng như vậy muốn bọn cô tưởng tượng trong đầu như thế nào? Các cô thậm chí song long hí châu tròn méo ra sao còn không biết!

“Hết cách, tôi cứ như vậy thêu ra thôi.” Tô Đan Hồng thấy hai người như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Khó trách trước kia tú nương dạy cô thêu đều khen cô có thiên phú, xem ra không phải ai cũng có thể thêu không cần bản vẽ, cô tự nhận là đã giải thích cặn kẽ, nhưng hai chị em dầu đều vẻ mặt mơ hồ.

Hơn nữa, cô vẽ không tốt, cũng không thể vẻ ra đẹp để thêu.

Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan chưa từ bỏ ý định, lại nhìn nửa ngày, đến trưa mới mất hứng bỏ về

Tô Đan Hồng tâm tình hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, bọn họ nếu không học được, chứng tỏ chén cơm này bọn họ nuốt không nổi.

Cơm trưa Tô Đan Hồng đơn giản nấu cháo trắng với vài miếng dưa chua ăn qua loa vài miếng, tiếp tục thêu hoa.

Mẹ Quý lại xem tình hình.

“Mẹ.” Tô Đan Hồng cười cười.

“Không có việc gì, không cần quản mẹ, con cứ tiếp tục thêu đi.”mẹ Quý vội vàng nói.