Chương 20: Làm Cho Ai Xem Chứ?

“Không phải, vợ, em…… em thay đổi nhiều quá, anh chút nữa nhìn không ra.” Quý Kiến Quân nghẹn nửa ngày, cũng phun ra được một câu.

“Như thế nào, xấu lắm hả?” Tô Đan Hồng nhướng mày nói.

“Không phải, đẹp, quá đẹp!” Quý Kiến Quân nhìn cô nói.

“Em cho anh xem cả năm, đừng nhìn chán là được, ăn sủi cảo nhanh lên, không nguội hết bây giờ.” Tô Đan Hồng cười trừng anh một cái, rồi ngồi xuống bên cạnh.

“Em cũng ăn chút đi?” Quý Kiến Quân hỏi.

“Ăn rồi.” Tô Đan Hồng nói: “Anh tự ăn đi.”

Quý Kiến Quân lúc này mới bắt đầu ăn, vị sủi cảo thiệt ngon, vỏ mỏng nhân nhiều, mỹ vị vô cùng, vợ làm có khác.

Một bên ăn một bên nhịn không được lén nhìn vợ lúc này không khác gì sinh viên đại học.

Tô Đan Hồng ngồi cho anh ngắm, giải quyết nhanh gọn lẹ chén sủi cảo lớn, Quý Kiến Quân cả người như sống lại.

“Nước trong nồi em đun nóng rồi, để em múc ra cho anh lấy ngâm chân.” Tô Đan Hồng dùng nước nóng rửa sạch chén đũa, nói.

“Để anh làm cho.” Quý Kiến Quân vội nói.

Tô Đan Hồng cười nói: “Vậy anh làm nha, em về phòng trước, anh lấy nước ấm vào phòng tắm, tắm xong không có việc gì làm thì có thể đi dạo một vòng.”

Nói xong cô liền mặc kệ tên ngốc này, tự mình về phòng trước, Quý Kiến Quân nhìn theo bóng cô, vội vàng múc nước ấm liền đi theo về phòng.

Không hiểu vì sao, anh hiện tại cảm thấy bất an, phảng phất như chỉ cần anh dời mắt chỗ khác, vợ sẽ chạy mất.

Tắm xong, Tô Đan Hồng đưa khăn cho anh, lại tìm cho anh bộ đồ ngủ mới.

Quý Kiến Quân lau thân mình, lại ngâm chân, thay bộ đồ ngủ mới xong cả người thoải mái lên hẳn.

“Vợ ơi.” Quý Kiến Quân kêu một tiếng.

“Sao?” Tô Đan Hồng liếc anh.

Dưới ngọn đèn mờ ảo, khuôn mặt tròn trịa càng thêm dịu dàng, thanh tú, đôi mắt sáng hài hòa với các đường nét trên khuôn mặt, cả người mềm mại vô cùng, dáng vẻ này của cô trùng khớp với dáng vẻ người vợ mà Quý Kiến Quân mơ ước hồi còn trẻ.

Quý Kiến Quân nhìn đến tim đập thình thịch.



“Cũng không còn sớm nữa, đi nghỉ sớm đi, ngày mai qua thăm ba mẹ nữa.” Tô Đan Hồng nói.

“Được!” Quý Kiến Quân gật đầu.

Anh đi qua thổi đèn, mò mò trèo lên giường, vốn có chút lạ lẫm, bởi vì, vợ anh như trở thành người khác.

Đợi đến khi leo lên giường đất, cảm giác lạ lẫm đã biến đi sạch sẽ.

Không chút do dự, anh đã đè cô xuống thân.

“Kiến Quân, anh mới trở về, đi một ngày đường, trước nghỉ ngơi một đêm đã.” Trong bóng tối, Tô Đan Hồng mặt đỏ cả lên, tim đập không phanh.

“Vợ ơi, một hiệp, chỉ một hiệp thôi.” Quý Kiến Quân nói.

Tô Đan Hồng do dự rồi cũng chiều anh.

Chờ bão táp đi qua, Tô Đan Hồng mệt mỏi nằm liệt, cô thể lực tuy tốt nhưng cũng không chịu nổi tên sói đói này.

Ôm vợ mình vào lòng, Quý Kiến Quân ngủ một giấc không mộng mị.

Ngày hôm sau Tô Đan Hồng thức dậy trễ, mở mắt, liền nghe được tiếng Dương đại thẩm hàn huyên với Quý Kiến Quân bên ngoài.

Tô Đan Hồng, người vẫn còn ngủ nướng, nhớ đến việc đêm qua không khỏi đỏ mặt, nhưng đồng thời, lòng cũng tràn đầy ngọt ngào, hạnh phúc.

Cô rõ ràng cảm nhận được, người đàn ông này thật lòng thích cô.

Ngoài cửa, Dương đại thẩm đang kéo Quý Kiến Quân nói chuyện phiếm.

“Kiến Quân, con không biết đâu, Đan Hồng bây giờ trở nên hiếu thuận cực kỳ, ngày thường trong nhà có gì ăn đều nhớ ba mẹ con bên kia, phóng mắt nhìn con dâu khắp cả thôn, ta chưa thấy ai hiếu thuận như con bé, con ở bên ngoài không rõ, thẩm đây nói kỹ cho con, con dám ức hϊếp Đan Hồng, thẩm là người đầu tiên không tha cho con!” Dương đại thẩm cười nói.

Quý Kiến Quân vội nói: “Dương đại thẩm, vợ con con đau còn không kịp, nào dám ức hϊếp cô ấy?”

“Vậy thì tốt rồi, Đan Hồng là đứa bé ngoan, con dòm phòng bếp coi, biết con về, nó chuẩn bị cho con đầy một phòng ăn cho hết.” Dương đại thẩm nói.

Quý Kiến Quân đã đi xem qua, tối hôm qua tốn nhiều sức lực trên người vợ, sáng nay bụng đói meo, réo ầm ĩ, tạt ngang vào bếp thấy quá trời đồ ăn, chỉ cần hâm lên là ăn được.

Anh vừa chén xong mấy viên thịt viên, chén sủi cảo, mấy miếng sườn chiên thôi, còn xương thì quăng cho tiểu hắc ăn.

Dương đại thẩm lải nhải với anh một hồi, liền không quấy rầy nữa.

Quý Kiến Quân về phòng thấy vợ dậy rồi, nghiêng người đi lên hỏi: “Vợ ơi, có muốn ngủ thêm chút nữa không ?”



Tô Đan Hồng trừng mắt liếc anh một cái, chồng mới về ngày đầu vợ còn lười nhác ngủ nướng trên giường, để mọi người biết được thế nào cũng bị chê cười.

Hơn nữa ngày qua ngày đều uống nước linh tuyền, cơ thể cô tốt lắm.

“Ha ha.” Quý Kiến Quân cười cười, cũng biết tối hôm mình làm cô quá sức, thấy cô muốn đứng lên, chạy nhanh qua đỡ người.

Tô Đan Hồng thay xong quần áo, rửa mặt sạch sẽ, rồi vào nhà bếp, thấy có dấu vết động qua, nói: “Anh ăn rồi?”

“Ăn một chén sủi cảo, thấy em còn chưa dậy nên không dám kêu.” Quý Kiến Quân nói: “Để anh hâm lại cho em một chén.”

Tô Đan Hồng bưng lên ba chén sủi cảo nhân thịt bò, thêm thịt heo viên, tuy rằng chiên lên ăn cũng rất ngon, nhưng hầm canh cũng không tồi.

Ba chén sủi cảo thịt bò, Tô Đan Hồng ăn nửa chén là đủ rồi, Quý Kiến Quân một chén rưỡi, dư lại một chén đương nhiên là cho tiểu hắc.

“Anh còn tự hỏi không biết tiểu hắc sao mà lớn nhanh vậy, lần trước em gửi thư nói mới nhận nuôi tiểu hắc, giờ bây lớn rồi, em cho ăn vậy không lớn mới lạ.” Quý Kiến Quân thấy, bừng tỉnh, nói.

“Cho tiểu hắc ăn đáng mà.” Tô Đan Hồng nhướng mày, nói.

“Đáng.” Quý Kiến Quân gật đầu.

Tối hôm qua tiểu hắc vô cùng cảnh giác, hơn nữa khỏe như gì, hôm qua gặp anh chứ đổi thanh niên trai tráng khác không bị cắn chết cũng bị thương, giữ nhà cừ ghê!

Tô Đan Hồng đem đồ cho tiểu hắc ăn, nó ăn rất ngon miệng, loáng cái là xong, liếʍ miệng vẻ còn thòm thèm, xương Kiến Quân ăn xong quăng ra toàn nó xử.

Nhưng Tô Đan Hồng không cho ăn nữa, một chén lớn sủi cảo này không no tám chín phần thì cũng sáu phần no, vậy là được rồi.

Quý Kiến Quân trở về, cô cũng không xích nó lại nữa, nuôi thả như cũ, nhưng tiểu hắc vẫn không ra khỏi cửa, ở nhà giữ nhà.

Quý Kiến Quân càng nhìn càng hài lòng.

Hai vợ chồng ăn sáng xong, đến nhà ba mẹ Quý, cầm theo một chén lớn thịt viên cùng sườn chiên.

Hôm nay là giao thừa, không chỉ hai vợ chồng họ còn có nhà Phùng Phương Phương, nhà Quý Mẫu Đan, còn có nhà chú Tư ở thành phố Giang Thủy dạy học đều trở về.

Mọi người quây quần bên mâm cơm tất niên, đây đã là truyền thống rồi.

“Trời, bưng nhiều đồ ăn ngon qua như vậy, hồi anh ba không có ở nhà, đâu có phúc này, đây là làm cho ai xem!”

Quý Vân Vân ra cửa thấy họ qua, đặc biệt chú ý đến chén thịt viên lớn cũng sườn chiên, nhanh miệng chế nhạo.