Chương 22: Không Rộng Lượng Được Thì Ích Kỷ Thôi

Quý Vân Vân cười lạnh: “Chị tư, chị đừng xem thường nữ nhân kia, giờ cô ta lợi hại lắm, không chỉ đem bản thân trang điểm thành bộ dạng hồ ly, mà còn lung lạc được ba mẹ nữa, chỉ cần chị ở trước mặt ba mẹ nói xấu chị ta một câu, vậy chị chính là tội đáng chết vạn lần!”

Vân Lệ Lệ nhướng mày: “Lợi hại như vậy?”

“Cũng chưa chắc, hồi nãy bị em chọc tức bỏ về, đợi lúc cơm tối cô ta đến đây, chị sẽ biết.” Quý Vân Vân nói.

Quý Kiến Văn nghe không nổi nữa, đứng dậy đi phòng bếp giúp mẹ Quý nấu trà gừng đường đỏ.

“Đây là đường đỏ hảo hạng, không ngờ mẹ cũng chịu chi nha” Quý Kiến Văn vừa vào thấy loại đường đỏ này, tức khắc nói.

Quý mẫu cười nói: “Đâu, mẹ nào nỡ mua, con có kêu mua mẹ cũng tiếc tiền không dám tiêu.”

“Đường đỏ này ai cho hả mẹ?” Quý Kiến Văn sửng sốt, hỏi.

“Chị dâu ba con mang qua, cho hai cân, đủ dùng thời gian.” Mẹ Quý cười nói.

Quý Kiến Văn phát hiện, sắc mặt mẹ so với năm ngoái hồng hào hơn nhiều, vừa hỏi đến, mẹ Quý cũng thật thà nói là nhờ hai tháng qua chị dâu ba của con hiếu kính.

Lúc thì đem thịt qua, lúc thì một bình trà cẩu kỷ táo đỏ cho hai ông bà uống ấm người, một tháng trở lại đây, hai ông bà đều cảm thấy người khỏe ra.

Ít nhất năm nay tay chân bà linh hoạt hơn, ông bạn già cũng không còn ho nữa.

“Chị dâu ba mới vừa bị Vân Vân chọc tức bỏ về?” Quý Kiến Văn lại hỏi.

“Vân Vân con nhỏ kia đúng là bạch nhãn lang, từ lúc nó về tới giờ ăn của vợ thằng ba không ít đồ ngon? Không nói được vài câu dễ nghe, còn cả ngày làm khó dễ chị dâu ba của nó, nếu không phải Tết nhất đến nơi, mẹ đã cầm chổi quất nó rồi.” Mẹ Quý ngữ khí không tốt mắng.

Quý Kiến Văn im lặng không nói gì, nhìn thịt viên cùng sườn chiên bên cạnh, đôi mắt tỏa sáng nói: “Năm nay đồ ăn dọn cơm tất niên chắc ngon lắm đây.”

“Nãy Đan Hồng mới đem qua, trứng gà cùng với thịt kia, đều là nó cho đấy.” Mẹ Quý thuận miệng nói.

Quý Kiến Văn đột nhiên thấy xấu hổ.

Hắn không nghĩ năm nay nhà anh ba lại biếu nhiều đồ như vậy, hắn cũng mang một ít quà Tết về, nhưng so với số lượng thịt cá này thì kém xa.

Mẹ Quý không cố ý làm con trai khó xử, còn không phải con trai hỏi, bà chỉ thuận miệng trả lời thôi sao?

Đưa cho anh ta ly trà gừng đã pha xong, nói: “Con đưa ly này cho Lệ Lệ đi, mẹ đang bận.”

Quý Kiến Văn bưng trà gừng đường đỏ ra.



Uống trà gừng, Vân Lệ Lệ đắc ý ra mặt, nói: “Kiến Văn, anh đưa quà Tết cho mẹ chưa?”

“Đưa rồi.” Quý Kiến Văn nhẹ giọng nói.

Còn bên kia.Tô Đan Hồng đang làm đồ ăn ngon cho tiểu hắc.

Cho tiểu hắc một khúc xương to, thêm tô cơm, chang nước canh bóng loáng, và cho vào thiệt nhiều thịt, nếu người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ mắng cô là đồ đàn bà phá của.

Chó còn ăn sang hơn người.

Nhưng Tô Đan Hồng chính là muốn cho tiểu hắc ăn ngon hơn Quý Vân Vân, cho Quý Vân Vân ăn, còn không bằng cho tiểu hắc ăn!

“Ăn nhiều một chút, hôm nay ăn tết nha.”

Tô Đan Hồng xoa đầu tiểu hắc, tiểu hắc ăn thịt cùng cơm, miệng phối hợp ngao ô mấy tiếng.

Không lâu sau, Quý Kiến Quân đã trở lại, Tô Đan Hồng liếc mắt nhìn anh, đánh đòn phủ đầu nói: “Anh nếu trở về muốn cãi nhau với em, vậy không cần thiết, em nói thẳng với anh, hầu hạ cô ta hơn nửa tháng, em cũng không chịu nổi cô em gái yêu quý kia của anh.”

Mới về bao lâu?

Trước kia nguyên chủ có chỗ không đúng, nhưng Quý Vân Vân có ra dáng của một cô em chồng đâu? Là một học sinh cao trung nha!

Cô ta lại chả có bộ dáng của người đọc sách, chanh chua đanh đá như mấy bà bán cá ngoài chợ, người như vậy, từ nay về sau đừng hòng chiếm được đồ gì tốt từ cô!

May mắn thịt đang ướp nên cô chưa đem qua, mơ đi!

Còn ba mẹ chồng bên kia, cô chỉ có thể xin lỗi, chờ tiễn cô em chồng này đi rồi, cô muốn hiếu kính thì sẽ lại hiếu kính, bằng không cái gì cũng vào bụng cô ta tất, đừng tưởng cô không biết gì!

Quý Kiến Quân dở khóc dở cười, nói: “Vợ, anh sao có thể cãi nhau với em chứ, tính tình nha đầu kia là vậy.”

Tô Đan Hồng nghe những lời nói qua loa của anh, chỉ cười lạnh, nói: “Tùy anh nghĩ, cái gì cần nói em đã nói rồi, nên làm cũng làm rồi, hết bổn phận, những thứ khác đừng mong em làm nhiều hơn.”

“Được được được, vợ anh đừng tức giận nữa, đừng vì nha đầu kia sinh khí hại cơ thể, sang năm nó đi học rồi.” Quý Kiến Quân dỗ dành.

“Anh quên đưa em tiền trợ cấp!” Tô Đan Hồng không dao động, nhìn anh nói.

Hừ, mấy năm trước anh đều cho tiền nhỏ bạch nhãn lang kia, năm nay vốn định mắt nhắm mắt mở, nhưng hiện tại, không có cửa!



“Anh đã định đưa em rồi, ở trong phòng, sáng quên lấy ra mất.” Quý Kiến Quân vội vàng nói.

Tô Đan Hồng đi cùng vào phòng lấy, đếm kỹ thấy đủ mới đem cất vào tủ khóa lại.

Đi phòng bếp nấu ít nước ấm, chuẩn bị giặt quần áo, nay trời lạnh, cô không muốn tắm nước lạnh đâu.

“Anh giúp em nấu nước.” Quý Kiến Quân vội nói.

Tô Đan Hồng vẫn nuốt không trôi cục tức này, ai biểu nghi ngờ cô, cho anh nấu!

Sai anh nấu nước, muốn giặt đồ thì tự đi mà giặt, còn có củi trong nhà, cũng sai đi chẻ nốt.

Cô xoay người về phòng lấy mặt thêu ra thêu.

“Vợ chồng Kiến Văn vừa mới về.” Quý Kiến Quân ở ngoài sân nói.

Tô Đan Hồng phớt lờ, về thì về, có gì hay? Cô cũng không có ấn tượng gì nhiều về chú tư cùng cô em dâu thích khinh thường người khác kia

Còn không bằng cô thêu nhiều hơn một chút kiếm tiền, mua đồ ăn ngon, thèm chết bọn họ.

Quý Kiến Quân đang chẻ củi ngoài sân thực bất đắc dĩ, oan cho anh quá, lúc nãy anh liếc nhìn vợ không phải là tỏ ý hoài nghi cô, tự dưng lại chọc cô tức giận?

Nào, chẻ củi cho tốt đi, củi không chẻ xong đừng mơ vô nhà.

Quý Kiến Quân về, Tô Đan Hồng rãnh queo, trên cơ bản mọi chuyện trong nhà đều không cần cô đυ.ng tay tới, chuyến này anh vất vả trở về, Tô Đan Hồng vốn dĩ sẽ không để anh bận rộn trong ngoài, nhưng mà cứ nghĩ đến việc mình lại không bằng cô em gái kia, cô mặc cho anh làm.

Cô chính là nhỏ nhen vậy đó, đời trước nương cô luôn dạy cô phải rộng lượng, phải luôn nghĩ cho nhà chồng, nhưng cô lại không ngấm nổi mấy lời đó.

Giữa trưa, Quý Kiến Quân bưng vào một chén sủi cảo, lửa giận bừng bừng của Tô Đan Hồng đã tiêu tan gần hết.

Đặt giá thêu sang bên tránh bị đổ, cô không khách khí ăn sủi cảo, nói: “Ăn tối xong em không muốn ở lại bên kia, ăn xong em đi về liền.”

“Được, ăn xong chúng ta liền trở về.” Quý Kiến Quân thấy nàng rốt cuộc chịu nói chuyện với anh, vội vàng nói.

Tô Đan Hồng nhìn anh một cái: “Của anh đâu?”

“Còn ở nhà bếp, anh đi lấy liền.” Quý Kiến Quân vội vàng gật đầu.

Hai vợ chồng cùng nhau ăn cơm trưa trong phòng, Quý Kiến Quân thấy bức thêu mà vợ anh đang làm dở, trên đó chỉ thêu mấy chú chim nhỏ nhưng sinh động như thật.