Chương 37: Mang thai phong ba

Chờ bụng Tô Đan Hồng tròn ba tháng, mẹ Quý cũng không có nói ra bên ngoài, nhưng mà người trong thôn đều thấy được, gần đây mẹ Quý rất hay tới nhà Tô Đan Hồng, một ngày có thể lại đây bốn năm lần.

Người trong thôn liền bắt đầu nghị luận, nói đủ điều, quá đáng nhất chính là, còn có người hoài nghi Tô Đan Hồng có phải tằng tịu với một tên lưu manh nào đó bị mẹ Quý bắt được, cho nên mới đến nhà nhiều như vậy.

Đối với lời này mẹ Quý quả thực liền muốn chửi ầm lên, ăn no không có chuyện gì làm đi bàn tán lung ta lung tung!

“Chị à, chị làm sao vậy? Có phải đứa con dâu kia của chị có chuyện gì không mà chị trông nó kỹ thế?” Vốn dĩ mẹ Quý có một bụng hỏa khí không có nơi phát tiết, thì gặp bà Hứa đến nghe ngóng thông tin.

“Tôi nói bà nghe, cô con dâu kia nhà bà mới đi tằng tịu với người ta, vợ thằng ba nhà tôi vẫn còn tốt lắm, không có việc gì thì ở nhà chơi đi, lo quản miếng đất nhà mình đi, đừng có mà tới đây kiếm chuyện!” Mẹ Quý trực tiếp chửi vào mặt bà ta, nếu không phải thím Dương ngăn cản, bà thật sự muốn lên cào rách cái mặt già của bà Hứa!

Ba mươi tết thằng ba bắt được một con gà rừng không có cầm qua, sau đó bà liền biết là bà già này cố ý nói cho con dâu bà nghe, chính là muốn cho con dâu bà ầm ĩ, bà già này rắp tâm làm gì, có thể nói là thù mới hận cũ!

Bà Hứa bị mắng như vậy, nhìn mẹ Quý còn muốn đi lên đánh nhau thì cũng bối rối, không nói hai lời liền lanh lẹ chuồn đi, nhưng mà bà ta cũng không dễ dàng bỏ qua, trực tiếp truyền tin đồn nhảm ở trong thôn.

“Mọi người không biết, con hồ ly tinh kia ban đêm tằng tịu với người ta, sáng sớm đưa người ta ra ngoài, trùng hợp bị lão già nọ đi qua bắt gặp, lão già kia mới ngày ngày đi qua kiểm tra, chính là đề phòng cô ta lại đi vụиɠ ŧяộʍ với người!”

Bà Hứa nói những lời này giống như tận mắt nhìn thấy, lập tức truyền khắp thôn.

Nhưng mà cũng chính những người có lòng dạ không tốt mới hùa theo, trên thực tế thanh danh của cha Quý mẹ Quý ở trong thôn tà thực không tồi.

Quan hệ với hàng xóm láng giềng cũng rất tốt, đặc biệt là nhà Hứa Ái Đảng và nhà Quý Ái Quân, đối với Tô Đan Hồng và cha Quý mẹ Quý là vô cùng cảm kích.

Mỗi tháng mười đồng tiền, tiền công này trên cơ bản là có thể làm cho hai nhà bọn họ nhanh chóng ổn định.

Người trong thôn trong nhà khẳng định là có cất trữ lương thực, rau dưa củ quả cũng không cần mua, muốn mua chính là một chút thịt, còn có tương gạo dầu muối, nước cũng không cần tiền, lúc này còn chưa mở điện, càng không cần đóng tiền điện,.

Trừ các chi phí khoảng năm đồng, còn lại năm đồng có thể để dành.

Lúc này năm đồng tiền chính là không ít, một tháng để dành năm đồng tiền, một năm là có thể để dành khoảng 60 đồng tiền, đây là một số tiền khổng lồ cỡ nào?

Nghĩ hai người Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan phân ra đã bao nhiêu năm? Nhà này thực chất cũng bảy tám chục, cũng chính là mùng một năm mới từ chỗ Tô Đan Hồng được phân hai trăm, lúc này mới chân chính thẳng lưng, ở trong thôn dám dùng lỗ mũi nhìn người.

Cũng bởi vì là công nhân của Tô Đan Hồng, Hứa Ái Đảng cùng Quý Hồng Quân mới dám can đảm nói lại đám người nói xấu bà chủ của bọn họ, phụ nữ thì lười quản, nhưng những gã đàn ông dám nói xằng nói bậy thì hai người liền đi lên dần cho một trận.

Giá trị vũ lực của hai người đều không thấp, tuy rằng cuối cùng lưỡng bại câu thương, nhưng mà cũng đã đè ép được cái bầu không khí này.

Tô Đan Hồng biết được thì cười cười, mang theo mẹ Quý lại, mỗi nhà cho hai cân thịt heo, là cái loại lớn mập!

Khiến Hứa Ái Đảng và Quý Hồng Quân giống như được tiêm máu gà, mỗi ngày tan tầm trở về chính là tuần tra, nếu ai dám nhiều lời nửa chữ, hai người sẽ tuyệt đối không khách khí.

Thế cho nên miệng của những kẻ đó cũng không dám nói lung tung nữa, việc này khiến hai cô vợ hai nhà đó vô cùng tiếc nuối, còn tưởng rằng có thêm hai cân thịt heo ăn nữa, không nghĩ tới đám người kia lại ngoan ngoãn câm miệng.

Cuộc sống của hai nhà đều không dễ dàng, đều là dựa vào bản lĩnh mà lăn lộn, tuy rằng nghèo, nhưng cũng không phải loại người ai cũng có thể ăn hϊếp.

Hiện giờ chồng mình làm việc cho bà chủ, có phiền toái gì há có thể không ra tay?

Vợ Hứa Ái Đảng tên Lý Ngọc Thúy, vợ Quý Hồng Quân tên Vương Hồng Hoa, hôm nay hai người liền hẹn nhau lại đây.

Tô Đan Hồng đón hai người đi vào, hai người liền nhìn thấy cô đang may đồ cho trẻ con, sửng sốt một chút, lại hỏi: “Chị dâu, chị đang làm quần áo cho trẻ con sao?”

Tô Đan Hồng cười cười: “Hiện tại sắp bốn tháng, là thời điểm nên chuẩn bị.”

Lý Ngọc Thúy cùng Vương Hồng Hoa liền hiểu ngay, đây là do có mang, cho nên mẹ Quý mới hay chạy sang bên này, chồng thì tham gia quân ngũ, vợ mình ở nhà một mình có thai không phải mẹ chồng nên đến thăm nhiều hay sao?

Nhìn mà xem những lời đồn đại lan truyền ngoài kia đi, đúng là không biết tích đức!

“Chị dâu hiện tại tháng cũng không nhỏ, làm sao không nói ra lấp kín miệng chó của mấy người kia đi?” Lý Ngọc Thúy nói.

Tính tính thời gian, còn không phải là có từ lúc ăn tết hay sao?

Vương Hồng Hoa cũng nói: “Đúng vậy, nói ra cho mấy cái miệng kia đều câm hết lại.”

“Những lời đó không cần để ý, các em tới giúp chị em mấy bộ quần áo này làm thế nào, hơi lớn ha?” Tô Đan Hồng liền đề cập đến vấn đề quần áo với các cô.

Đều là trẻ con mặc, nhưng mà lúc trước Lý Ngọc Thúy Vương Hồng Hoa sinh trẻ con lại không có điều kiện như cô, còn có thể làm quần áo cho đứa nhỏ hay sao?

Nhưng mà hai người cũng không từ chối, đều là người làm mẹ, chính là hiện tại hài tử làm ầm ĩ, hai người tạm bỏ ở nhà hàng xóm không mang lại đây.

Hai người làm nửa giờ, hàn huyên không ít vấn đề phải chú lúc mang thai, tuy rằng lúc ấy các cô cũng không cố ý mấy chuyện này, nhưng vẫn là câu nói kia, có điều kiện thì vẫn nên chú ý kỹ một chút cũng không thừa.

Còn quần áo của trẻ con, vậy không cần làm nhiều như vậy, trẻ con về cơ bản thì lớn như gió, mấy bộ quần áo làm rất nhanh sẽ không mặc được nữa, tốn kém biết bao nhiêu chứ?

Những cái khác Tô Đan Hồng không có ý kiến, nhưng điểm này cô liền không nghe, cô muốn làm nhiều đồ cho bé con một chút, các thứ như tả, cô cũng chuẩn bị hai mươi cái, đủ cho đứa nhỏ dùng.

Trước đó lấy tốc độ của cô mỗi tháng có thể thêu ra hai sản phẩm thêu, hiện tại bởi vì trong bụng có thêm một em bé, còn có phải chuẩn bị cho nó một ít đồ vật, cho nên mỗi tháng cô cũng chỉ thêu một bộ, kiếm hai ba trăm đồng tiền, cũng coi như là kiếm tiền mua sữa bột cho đứa nhỏ, dù sao chờ đứa nhỏ này sinh ra, cô thật không xác định được mình có thời gian thêu hay không.

Đời trước chị dâu cô sinh được một đứa nhóc béo tròn, tiếng khóc của đứa nhóc kia quả thật có thể đâm thủng màng nhĩ, mãi cho đến hai ba tuổi mới đỡ chút, nhưng mà hai ba tuổi bắt đầu nghịch ngợm vô cùng, quả thực là một đứa hỗn thế tiểu ma vương.

Tô Đan Hồng sờ sờ bụng, nói: “Mẹ hy vọng con là một đứa con gái.” Con gái hẳn là sẽ không ầm ĩ như thế…… Đúng không?

“Đi, lên núi xem quả mầm đi.” Lúc chạng vạng, Tô Đan Hồng cầm cái bình tưới nước, mang theo Đại Hắc và Tiểu Bạch, hai con màu vàng để lại giữ nhà.

Ôm về đây khoảng một tháng, ba con chó bởi vì thức ăn không tồi đều thay đổi hình dạng, cũng là vì thường được uống linh tuyền, lại có Đại Hắc mang theo, cho nên đều rất linh tính.