Chương 41: Chúng ta có con?

Mấy người bạn nghe được lời bác sĩ trưởng, vẻ mặt đều trở nên nghiêm nghị.

Mấy người đều không lên tiếng, trong lòng đều buồn bã, lần đi ra ngoài này rất không an toàn, nhưng Kiến Quân vốn dĩ là không có việc gì, nhưng mà vì cứu một người bạn mà thương thế mới trở nặng như vậy.

May là không ảnh hưởng tính mạng, nếu không thì hiện tại, sợ là ngay cả mạng cũng đã không còn.

Hôm nay thành ra như vậy, tuy rằng có lẽ sau này không thể tiếp tục ở lại trong đơn vị, nhưng tốt xấu gì cũng kiếm lại được một mạng.

Quý Kiến Quân tỉnh lại vào ngày thứ hai, rốt cuộc cũng là thanh niên trai tráng, thể chất rất tráng kiện, sức khôi phục cũng rất tốt, tỉnh dậy nhanh như vậy đến bác sĩ cũng có chút kinh ngạc, sau khi tuyên bố hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, thì để hắn dưỡng thương.

"Mọi người không cần giấu tôi, thân thể của mình tôi hiểu rõ, cái chân này sợ là sau này đã phế rồi?" Quý Kiến Quân nhìn mấy người bạn tốt nói.

"Kiến Quân, cậu không cần nhụt chí, cậu yên tâm, cậu còn có thể lưu lại đơn vị, có thể làm văn thư!" Một người bạn vội vàng nói.

"Đúng! Chúng ta đã báo cáo qua với lãnh đạo, lãnh đạo cũng đáp ứng rồi!" Một người khác cũng vội vã nói.

"Đại Vệ thế nào rồi?” Quý Kiến Quân nói.

"Đại Vệ cũng thoát khỏi nguy hiểm, có điều hiện tại còn chưa tỉnh lại, nếu không phải là cậu cứu hắn ta, cái tên nhị thế tổ ngông cuồng tự đại đó lần này e là đã sớm mất mạng." Người bạn hừ lạnh nói.

Hiển nhiên, Đại Vệ trong miệng của anh ta có quan hệ rất bình thường với anh ta.

"Đều cùng một tổ chức, lúc đó cũng là phản ứng tự nhiên.” Quý Kiến Quân lắc đầu nói.

Quan hệ của anh cùng với tên kia cũng bình thường giống như vậy, nhưng theo bàn năng lập tức nhào tới, cái gì cũng không nghĩ tới. Bởi vì đó là phản ứng theo bản năng của anh.

"Tôi đại khái thì bao lâu có thể xuống giường?" Quý Kiến Quân hỏi.

"E là phải tĩnh dưỡng một tháng!" Một người bạn vội vàng nói.

"Vậy thì nghỉ ngơi thôi, các cậu viết hộ tôi thư từ chức." Quý Kiến Quân lãnh đạm nói.

"Kiến Quân!" Mấy người bạn đều cuống lên: "Lời chúng tôi vừa nói cậu đều không nghiêm túc cân nhắc ư? Cậu có thể chuyển sang làm văn thư, không cần rời đi!"

Quý Kiến Quân lắc đầu một cái, không lên tiếng.

Chân nếu như đã phế, vậy ở lại nơi này còn có ý nghĩa gì?

Hơn nữa điều này không phải thứ anh lo lắng nhất, anh lo lắng là không biết Tô Đan Hồng có thể tiếp nhận sự thực là anh đã thành một người tàn phế hay không...

Trong thôn, mấy ngày nay tâm thần của Tô Đan Hồng có chút không yên, buổi tối cũng ngủ không ngon giấc, đây là chuyện trước đây chưa bao giờ xảy ra.

Nhìn thấy gương mặt u sầu của cô, mẹ Quý nhịn mãi rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Đan Hồng, có phải tiền bạc eo hẹp rồi hay không? Con không cần lo lắng, tính toán cũng là khó thể, lão Dương cùng chúng ta cũng là người quen cũ, vườn trái cây của chúng ta cũng xem đến, sẽ không thiệt đi nơi nào!"

"Mẹ, con không phải lo lắng cái này, gần đây hai mí mắt của con nhảy không ngừng, không biết chuyện gì xảy ra, mẹ nói Kiến Quân ở bên kia..." Tô Đan Hồng nói, lời đã ngừng bên môi.

Mẹ Quý sững sờ, vội hỏi: "Con mắt nào của con nhảy?"

"Mắt trái.” Tô Đan Hồng nói.

Sắc mặt mẹ Quý hơi thay đổi, đang tính nói thì nghe thôn ủy bên kia mở loa phát thanh, gọi Tô Đan Hồng qua nghe điện thoại của Quý Kiến Quân điện về!

Tô Đan Hồng nghe vậy, sắc mặt ảm đạm kia lập tức phát ra hào quang, đem kim chỉ may bên trong rổ đặt sang một bên rồi nói: "Mẹ, trong nhà nhờ mẹ coi chừng, con đi nhận điện thoại!"

Nói xong lập tức muốn ra ngoài, Đại Hắc ngay tức khắc cùng cô đi ra ngoài. Mẹ Quý nhìn dáng vẻ của cô như vậy thì nở nụ cười, tảng đá trong lòng kia cũng buông xuống.

Điện thoại về là tốt rồi, bà còn tưởng rằng Kiến Quân thật sự xảy ra chuyện gì, dọa bà giật mình, bây giờ xem ra chỉ sợ là vợ thằng ba nhớ Kiến Quân rồi.

Cho nên mới nghĩ nhiều một tý.

Có điều chuyện này cũng bình thường, mang thai, Kiến Quân lại không ở nhà, khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.

Tô Đan Hồng bên này rất nhanh đã nhận được điện thoại của Quý Kiến Quân, ngày thứ nhất Quý Kiến Quân có thể xuống giường, chuyện đầu tiên làm chính là gọi điện thoại về.

"Kiến Quân? Là anh sao?" Tô Đan Hồng cầm thứ thần kỳ này, điện thoại có thể thiên lý truyền âm, kích động nói.

Nghe thanh âm của vợ anh, Quý Kiến Quân quả thực như là được đút tiên đan, khắp cơ thể đều thoải mái.

"Vợ." Quý Kiến Quân trầm thấp gọi.

"Kiến Quân!" Tô Đan Hồng kêu một tiếng, nói: "Cũng còn tốt anh không có chuyện gì, anh không biết đâu, mấy ngày nay em cứ gặp ác mộng, mơ thấy anh đi công tác xảy ra vấn đề. Anh có thời gian rãnh không, anh trở về một chuyến chứ?"

Quý Kiến Quân nghe vậy, cổ họng thật tắc nghẹn, trầm giọng nói: "Em yên tâm, anh không có chuyện gì, hiện tại anh vẫn chưa thể về được."

Bộ dạng này của anh nếu như quay về thì Đan Hồng lo lắng thành dạng gì?

"Không thể về?" Âm thanh của vợ anh nhất thời lập tức hẫng đi.

Sự áy náy nồng đậm tràn ngập trong ngực Quý Kiến Quân, nói: "Đan Hồng, anh e là năm này đều không thể quay về. Có điều em yên tâm, mỗi tháng anh đều có thể gọi điện thoại cho em."

Anh có một chút phí từ chức, anh dự định lấy số tiền từ chức này đi làm ăn kinh doanh, chờ anh thành công rồi, lúc đó lại trở về bên cạnh vợ anh.

Tô Đan Hồng vừa nghe năm nay chồng cô e không thể trở về thì cực kỳ hụt hẫng.

Thời điểm này, cái bụng đã gần năm tháng đột nhiên nhúc nhích một chút, giống như là trở mình. Tô Đan Hồng cô lần đầu tiên mang thai trong cả hai đời sợ hết hồng, kinh ngạc kêu lên, vội vã gọi chị gái ở bên cạnh nói: "Chị ơi, chị giúp em một lúc, cái bụng của bụng giống như có chuyện gì!"

"Đan Hồng, Đan Hồng em làm sao vậy?" Quý Kiến Quân ở bên kia sốt ruột không ngớt.

Chị gái kia cũng sợ hết hồn, đều ở cùng một thôn, nói đến thì Hứa Ái Đảng làm công gánh nước trồng cây cho Tô Đan Hồng còn là cháu chị ấy.

Chị Hứa đỡ lấy người cô rồi hỏi: "Làm sao? Bụng của em có phải hơi đau hay không?"

"Không có, đứa nhỏ bên trong dường như nhúc nhích một chút." Tô Đan Hồng nói, hiện tại lại bất động.

Chị Hứa nghe vậy thì nở nụ cười nói: "Không có chuyện gì, cái này gọi là thai nhi cử động, có điều bình thường lúc sáu bảy tháng mới như vậy. Đứa nhỏ của em xem ra nói chuyện điện thoại với cha nó rất vui vẻ."

Tô Đan Hồng nghe vậy lập tức nở nụ cười, cũng mới nhớ quên nói tới chuyện mang thai với Kiến Quân, cầm điện thoại lên thì muốn nói ngay với Quý Kiến Quân.

Tức khắc nghe được trong điện thoại Quý Kiến Quân gấp đến độ sắp không chịu được: "Đan Hồng, Đan Hồng em làm sao rồi? Em không sao chứ?"

"Kiến Quân, em không có chuyện gì, vừa rồi là con nhúc nhích một chút, đây cũng là lần đầu tiên con động, em không có kinh nghiệm nên sợ hết hồn. Cũng cũng may là chị Hứa nói không có chuyện gì, nói là con nghe thấy âm thanh của anh thì vui vẻ nên lúc nãy mới động nhẹ." Tô Đan Hồng cười nói.

Quý Kiến Quân ở đầu dây bên kia sửng sốt nói: "Con? Con gì?"

"Con của chúng ta, vốn là cho rằng năm nay anh sẽ trở về nên muống cho anh bất ngờ, mới không nói cái này cho anh. Hiện tại sắp được năm tháng rồi, đều biết nhúc nhích rồi, anh nếu như không về nữa, vậy sau này con không nhận người ba này thì cũng đừng trách em!" Tô Đan Hồng nói lầm bầm.

Quý Kiến Quân sửng sốt đến nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, âm thanh khó nén được kích động: "Con? Con của chúng ta? Chúng ta có con?"