Chương 47: Mạc Bách Xuyên 1

Editor: Trâm Rừng

Buổi tối có tổng cộng ba món ăn chính cùng một món canh. Một món là rau xanh xào thận heo, thận heo chứa kẽm, sắt, đồng, phốt pho, các nguyên tố vi lượng cùng vitamin và chất béo. Nó là một món ăn tốt để chống lão hóa.

Tôm sông xào đậu nành, đậu nành cùng tôm sông đều là thực phẩm giàu protein, có tác dụng thông sữa rất tốt, từ đó thúc đẩy sự phát triển khỏe mạnh của vòng ngực. Đây là một món ăn tuyệt vời để tăng vòng ngực.

Món chính cuối cùng là cá nấu dưa chua do Nghê Thành Quý yêu cầu. Cá nấu dưa cũng không có tác dụng gì khác ngoài việc ăn ngon. Ngoài ra còn có cá chép hầm với rong biển móng heo cũng có tác dụng làm tăng vòng ngực.

Món chính là cháo rau hẹ. Trong sách “Bản thảo cương mục” có nói “cháo rau hẹ, ấm trung ấm hạ vị.”

Sách “Nhật hoa tử thảo mộc” cũng nói rau hẹ có tác dụng ngăn tiêu chảy, lợi tiểu thông huyết, làm ấm eo đầu gối, loại trừ chứng bệnh tê lạnh mãn tính ở ngực, loại trừ khí hư và đau bụng…

Vì vậy, cháo rau hẹ có tác dụng trừ lạnh, làm ấm tử ©υиɠ, rất tốt cho phụ nữ, đặc biệt là những người còn đang trong thời gian ở cữ như Nghê Thúy Hoa. Người bình thường ăn nhiều sẽ có tác dụng làm đẹp, người phụ nữ càng ấm sẽ càng mỹ lệ.

Nghê Yên vừa đặt món ăn lên bàn, Nghê Thành Quý đã một chiếc túi bước vào trong nhà: "Tới sớm không bằng tới đúng lúc, Yên Yên đang dọn cơm sao? Mẹ của con đâu rồi?"

Nghê Yên mỉm cười: “Dì Nghê đã về rồi! Mẹ đang dỗ em gái ngủ, nếu dì đói bụng có thể ngồi xuống ăn cơm trước.”

Nghê Thành Quý đặt túi sang một bên, “Dì đi rửa tay trước, lát nữa đợi mẹ của con ăn chung luôn.” Nghê Thành Quý Cũng không phải là người không biết lễ phép.

Một bên khác ở trong căn cứ.

Mạc Bách Xuyên ngồi trong phòng làm việc, mệt mỏi xoa xoa thái dương sau khi giải quyết công việc trong ngày, sau đó như nhớ ra điều gì, hắn ta cầm chiếc điện thoại bên cạnh lên, quay số để gọi ra bên ngoài.

Một lúc sau, điện thoại đã được kết nối.

“Xin chào, chị Ngô, là ta.” Có lẽ đã lâu hắn ta không nói chuyện, thanh âm trầm thấp, tràn đầy từ tính.

Ở đầu bên kia điện thoại, chị Ngô nhanh chóng đưa ống nghe cho một bà lão có mái tóc hoa râm. “Alo, Tiểu Xuyên hả, bảo bối của bà, khi nào thì con về thăm bà nội?” Bà cụ cười hiền lành, giọng điệu ngọt ngào như trẻ con.

“Bà nội, chờ làm xong công việc cháu sẽ về thăm bà.” Sắc mặt Mạc Bách Xuyên cũng dịu đi một chút, “Bà và ông nội có khỏe không?”

“Khỏe, khỏe.” Mạc lão thái thái vội vàng gật đầu, “Chúng ta đều rất ổn, con không cần phải lo lắng cho chúng ta."

"Tiểu Điệp đâu?" Mạc Bách Xuyên tiếp tục, "Tiểu Điệp gần đây thế nào rồi?"

Nghe thấy điều này, sắc mặt Mạc lão thái thái ảm đạm một chút, "Vẫn giống như vậy..."

Mạc Bách Xuyên xoa xoa lông mày, trên mặt tràn đầy lo lắng nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ, an ủi nói: "Bà nội đừng lo lắng, tiểu Điệp là người hiền tự có thiên tướng. Y học bây giờ đã rất tiên tiến, nếu thực sự không được nữa thì chúng ta đi đến Mỹ hoặc Anh, một ngày nào đó tiểu Điệp sẽ khỏe lại.”

Mạc lão thái thái nói tiếp: “Mấy hôm trước bà nghe Bác Lý của con nói Giang Nam có một danh y là truyền nhân của Hoa Đà, chuyên chữa các bệnh nan y, ông nội con đã phái người đi mời ông ấy, hi vọng ông ấy có thể chữa khỏi bệnh cho Tiểu Điệp."

"Ừm, nếu ông ấy là một danh y nổi tiếng chắc chắn sẽ có thể chữa khỏi bệnh cho Tiểu Điệp.” Mạc Bách Xuyên tiếp tục: "Bà nội, gần đây có người lạ nào trong tay còn cầm đồng hồ của cháu đến nhà mình không?"

“Không có.” Mạc lão thái thái hơi nhíu mày, “Mấy ngày nay bà nội vẫn luôn ở nhà, cũng không thấy người lạ nào tới, làm sao vậy, đồng hồ của con bị mất rồi sao?”

“Không có sao?” Trong mắt Mạc Bách Xuyên hiện lên một tia nghi hoặc, trong chốc lát liền biến mất, hắn tiếp tục nói: “Không có thì thôi, bà nội, nếu có người tới tìm nhà nhớ gọi điện thoại nói với con một tiếng.”

“Được.” Mạc lão thái thái gật đầu, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ.