Chương 11: Chỉ không ngại nước miếng của anh thôi

Sao cô lại nghe ra một vị chua nhỉ?

Ở kiếp trước, Lục Bắc Kiêu đã ghen rất nhiều vì Thẩm Hi Xuyên, giữa họ bị cặp tra nam tiện nữ kia bày mưu tính kế, từng có không ít hiểu lầm. Trước giờ cô cũng không giải thích, mặc kệ hiểu lầm như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.

Với tính cách nóng nảy của Lục Bắc Kiêu, mỗi lần hiểu lầm đều giày vò cô chết đi sống lại.

“Cậu ta không phải là đối tượng gì đó của em! Lao vào đại viện của chúng ta bị đánh, là đáng đời cậu ta!” Cô vội vàng đuổi theo.

Lục Bắc Kiêu nhất thời không hiểu được tâm tư của cô, nghe Bắc Trì nói, cô nhóc này bình thường chính là một phản đồ, chuyên chống lại đại viện này, cứ đến kỳ nghỉ là lại dẫn đám người của đại viện hải quân vào.

“Diệp Kiều! Mọi người trong trường đều biết cô thích Thẩm Hi Xuyên!” Diệp Trăn Trăn không nhịn được vạch trần cô.

“Đi đi đi! Tiểu nha đầu nhà em hiểu cái gì?! Anh Bắc Kiêu, chúng ta ra ngoài nói chuyện!” Diệp Kiều trừng mắt với Diệp Trăn Trăn nói, sau đó trực tiếp nắm lấy cổ tay của Lục Bắc Kiêu, kéo anh ra ngoài.

Diệp Trăn Trăn tức giận đuổi tới cửa, họ đã tới sân trước rồi, để duy trì hình tượng thục nữ, cô ta cũng không tiện tranh cãi với cô trước mặt Lục Bắc Kiêu.

Diệp Kiều này vậy mà dám vênh mặt hất hàm sai khiến cô ta!

Cô thích anh Bắc Kiêu rồi sao?!

Phì!

Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Đứng núi này trông núi nọ! Nghĩ đến vẻ đẹp của Diệp Kiều, lại phun một câu trong lòng: Hồ ly tinh!

Cô không phải là đồ nhà quê gì đó nữa, bây giờ cô chính là một con hồ ly tinh!

Khoảng sân rộng và đẹp được bố trí như một lâm viên.

Giàn nho kết đầy những chùm nho còn chưa chín, sai trĩu quả, họ đứng dưới giàn nho, Lục Bắc Kiêu nheo mắt, ung dung nhìn cô. Rõ ràng cảm nhận được sự gần gũi của cô nhóc này đối với mình, đồ nhát gan Bắc Trì đó không ngừng dặn dò anh phải cẩn thận không để bị lừa.

Diêm Vương cũng kiêng nể anh phần nào, anh lại sợ một cô nhóc tác yêu sao?!

Chàng trai dựa lưng vào cột, vẫn dáng vẻ cà lơ phất phơ, đâu còn là trung tá mặt lạnh trong bộ quân phục trong trí nhớ của cô! Ở kiếp trước, khi mất anh đã là Trung đội trưởng của Đại đội đặc chủng Huyết Lang, quân hàm trung tá.

Thời tiết khô nóng, khoảng cách một bước dường như có thể ngửi thấy hơi thở nam tính toát ra từ người anh, sưởi ấm trái tim cô.

Lục Bắc Kiêu cũng không nói gì, cô nhóc không ngừng nhìn anh, dáng vẻ tràn đầy tình ý, khiến anh cảm thấy có chút không thoải mái, anh dùng răng cạy nắp chai nước ngọt ra, ngẩng đầu uống một ngụm lớn.

“Mở giúp em!”

Cô đưa cái chai cho anh và nói. Đó không phải là cố ý, nắp chai nước ngọt cũng giống như nắp chai bia, cô không thể mở được nếu không có đồ mở nắp. Tuy nhiên, cho dù là một chai nước uống, cô cũng sẽ bảo anh mở. Kiếp trước, cô ở trước mặt anh quá mạnh mẽ, không có chút dịu dàng của người làm vợ nào.

Vậy mà anh vẫn yêu cô như vậy!

Ngoài việc nghi ngờ rằng anh là một kẻ cuồng ngược (người có khuynh hướng khổ da^ʍ), cô thực sự không thể nghĩ ra lý do tại sao mình lại xứng đáng có được tình yêu sâu đậm đó của anh trong kiếp trước!

Anh nhận lấy, răng gõ nhẹ rồi mở nắp chai ra.

Diệp Kiều không dùng ống hút, trực tiếp uống một ngụm. Nước ngọt vị cam mát lạnh chính là thần dược hạ nhiệt tốt nhất trong mùa hè oi bức này!

“Không ngại nước miếng của tôi sao?”

Lời này nói khá ám muội, nhưng anh lại nói với giọng điệu nghiêm túc.

“Không ngại!” Cô cao giọng nói.

“……” Anh có chút không nói nên lời, nhưng trong lòng thầm vui mừng: “Cô nhóc, khá biết cách thả thính đấy, bình thường cũng như vậy với đối tượng nhỏ?”

“Không! Chỉ không ngại nước miếng của anh thôi!” Cô đứng trước mặt anh, ngước khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt to ngấn nước như câu hồn nhìn anh.

“Lẽ nào thích tôi rồi sao?” Anh cong người, cúi đầu, ung dung nhìn cô, nhàn nhạt hỏi.

Khuôn mặt đẹp trai của anh gần trong gang tấc, hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, trái tim cô gái rung động mãnh liệt......