Chương 20: Cậu coi tôi chết rồi sao?

Cũng là người đáng ghét nhất!

Luôn gọi cô là “đồ nhà quê”!

Cô nhớ rằng cậu ta thích Diệp Trăn Trăn! Tuy nhiên, cả đại viện làm gì có chàng trai nào không thích tiểu công chúa Diệp Trăn Trăn đó chứ? Trình Đại Phi này dùng cách nói bây giờ chính là “trọng nhan sắc”, sợ là cậu ta bị nhan sắc của cô thu hút rồi, chủ động đến quyến rũ cô!

“Trình Đại Phi, bình thường không phải cậu đều bị đồ nhà quê tôi đây làm cho phát khóc vì xấu sao?” Diệp Kiều vừa đi vừa nói mỉa cậu ta.

Trình Đại Phi xấu hổ gãi gãi sau gáy, cười nói, “Chuyện đó có thể trách tôi sao? Ai bảo nha đầu nhà cậu vô tâm, luôn cố ý giả xấu chứ! Có phải tên tiểu tử Thẩm Hi Xuyên kia bảo cậu mặc như vậy không? Hai người chia tay rồi sao? Tôi nói cho cậu biết, Diệp Kiều, tiểu tử đó rất không ra gì! Tôi còn thấy cậu ta và bạn thân Lý Vận của cậu trốn ở trong rừng hôn nhau!”

Hóa ra, đôi tra nam tiện nữ kia đã cấu kết với nhau từ sớm rồi!

Diệp Kiều trong lòng mỉa mai nghĩ, Trình Đại Phi cũng có thể phát hiện ra gian tình của họ, vậy mà cô lại không hề phát giác. Cô ở kiếp trước, ngu ngốc tin rằng Thẩm Hi Xuyên yêu cô.

Trách cô ngây thơ hay là ngốc đây?

Cô và Thẩm Hi Xuyên là bạn học, khi vừa đến thành phố J năm 12 tuổi, cô là một đứa mập mạp quê mùa, tính cách lại hướng nội, lầm lì, chỉ có cậu bé tên Thẩm Hi Xuyên đó chịu nói chuyện với cô, giúp đỡ cô……

Giờ nghĩ lại, tên khốn đó ngay từ đầu đã biết cô là cháu gái của lão tham mưu trưởng Diệp, cậu ta chỉ muốn dựa dẫm vào người có quyền thế mà thôi, Lý Vận cũng như vậy!

“Diệp Kiều! Có phải cậu không tin lời tôi nói không? Anh đây thề độc với cậu được không? Nếu lời tôi nói có chút nào giả dối thì sẽ bị sét đánh!” Trình Đại Phi thấy cô luôn im lặng, cho rằng cô không tin, kéo lấy cổ tay cô lớn tiếng nói.

“Tôi tin.” Diệp Kiều nói lấy lệ, cô đang ngập tràn nỗi lòng.

“Cậu tin là được, sau này ít ở cùng với đám cháu trai đại viện hải quân đó, đừng thích tên Thẩm Hi Xuyên đó nữa, đi với anh đây, anh đây bảo vệ cậu!” Trình Đại Phi lại nói, dáng vẻ đàn ông.

Cậu ta bảo vệ cô?

Diệp Kiều mỉm cười, đang định chế giễu cậu ta thì thấy phía trước có bóng người đi tới, người đó còn hút thuốc, đầu thuốc di chuyển trong đêm tối.

“Anh, anh Kiêu!” Trình Đại Phi nhìn thấy Đại Ma Vương, đầu lưỡi xoắn lại, nói chuyện cũng không lưu loát nữa.

Là anh!

Diệp Kiều ngửi thấy một mùi thuốc lá và rượu nồng nặc, bóng dáng của anh đã đến trước mặt họ.

“Anh Kiêu!” Cô cười gọi, nhìn thấy anh, tâm trạng tự dưng tốt lên.

Nhờ ánh sáng của đèn đường, Lục Bắc Kiêu hờ hững nhìn cô một cái, vẻ mặt có chút lạnh lùng, ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt đen láy, lấp lánh như ánh sao, anh nhìn về phía Trình Đại Phi.

“Tiểu tử, cậu nói là…… cậu bảo vệ cô ấy?” Lục Bắc Kiêu cao hơn Trình Đại Phi một cái đầu, anh nhìn chằm chằm vào tiểu tử muốn tán tỉnh Diệp Kiều, nhàn nhạt hỏi, trong giọng điệu có sự coi thường.

Diệp Kiều bỗng chốc nhận ra, anh đang ghen!

Trình Đại Phi sẽ không bị anh đánh chứ?!

“Anh, anh Kiêu, em là, là ý đó……” Trình Đại Phi lắp bắp nói, sao cậu ta cảm thấy mình đã nói điều gì không nên nói? Nhưng hình như không có gì không đúng mà?!

Diệp Kiều chỉ cảm thấy không khí càng ngày càng lạnh, đầu thuốc đỏ chuyển động, bị anh ngậm trong miệng, cảm thấy Trình Đại Phi có thể bị anh đánh ngã bất cứ lúc nào!

Ở kiếp trước, hễ có người khác giới đυ.ng vào cô thì đều có kết cục này!

“Nói bảo vệ trước mặt tôi, cậu coi tôi đã chết rồi sao?” Lục Bắc Kiêu không động thủ, chỉ hỏi lại với giọng điệu âm u.

Mặc dù Trình Đại Phi vẫn không hiểu mình đã chọc giận Đại Ma Vương ở chỗ nào, nhưng trong lòng cậu ta vẫn có chút chột dạ, nếu cậu ta còn không chạy thì sẽ bị đánh!

“Anh, anh Kiêu! Trì Tử còn đang đợi em chơi bóng, em, em đi trước đây!” Trình Đại Phi vừa đi vừa lớn tiếng nói, vừa dứt lời, cậu ta đã chạy đi, không chú ý dưới chân, suýt chút nữa ngã sấp mặt.

Diệp Kiều không nhịn được cười, lúc này, đôi mắt lạnh lùng kia đã chiếu qua.