Chương 30: Vả vào mặt

Đầu làng nối liền với một con đường dẫn vào huyện thành, đường cái khu đô thị.Xe cộ ra vào đi qua con đường này, đường làng còn chưa được trải nhựa, huống chi là đường xi măng. Con đường đất mưa ba bốn ngày bùn nhão không dễ đi. Xe con không cách nào đi vào, Diệp Kiều mới xuống xe, nghe thấy giọng tám chuyện của Hồ Tứ Nương đã lâu, đúng lúc đang nói chuyện nhà cô!

"Con nhóc kia vừa béo vừa ngu, sao có thể là con cháu nhà họ Diệp. Các bà không biết ấy thôi, Diệp Thắng Huân kia trông đẹp trai lịch sự, năm đó con gái trong đội sản xuất đều mê đắm điên đảo!" Lúc Hồ Tứ Nương nhắc đến Diệp Thắng Huân, vẻ mặt si mê, nhớ năm đó bà còn chủ động tỏ tình với Diệp Thắng Huân nữa.

Kết quả có thể nghĩ được.

Nhiều năm không gặp, khả năng đổi trắng thay đen Hồ Tứ Nương này vẫn không ai có được!

Bà ta béo đến mức thở không nổi, nói người khác béo thì xấu hổ quá! Nhưng từ trước đến nay bà ta không biết xấu hổ đã quen, cũng không cần nhắm vào ai. Dù một cô gái bà không quen biết đi ngang qua bà cũng sẽ bình phẩm người ta từ đầu đến chân một phen, mà con gái nhà mình làm vợ nhỏ trong thành phố thì bà ta không nhắc đến.

"Tứ Nương à, nếu Kiều Kiều không phải ruột thịt nhà họ Diệp thì nó đi đâu nhiều năm như vậy? Người ta sẽ nuôi không trẻ con nhà lão Kiều sao?" Người đang nói chính là Diêu nhị.

"Ai da, người nhà họ Diệp rộng lượng mà thôi! Chẳng phải nuôi thêm một con nhóc sao, nhà người ta có đến mười người giúp việc, còn ngại nuôi thêm một miệng ăn sao?!" Hồ Tứ Nương lại nói, lúc nói chuyện bà ta lộ ra hàm răng vàng và chiếc răng bạc mới khảm, bà ta nói như đã tận mắt nhìn thấy.

Đúng lúc này Hồ Tứ Nương nhìn thấy một nam hai nữ đứng bên đường, trong đó một nam hai nữ đều mặc quân trang, còn một cô gái đi giày thể thao, quần jean áo somi trắng, tóc tết đuôi ngựa, làn da trắng nõn, xem ra là người trong thành phố. Mắt bà ta sáng lên lập tức đến nghênh đón.

"Đây là họ hàng nhà ai vậy?" Hồ Tứ Nương chủ động tiến lên bắt chuyện.

"Hồ Tứ Nương, cô không biết cháu sao? Cháu là Diệp Kiều mà!" Diệp Kiều ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại, chỉ thấy lúc này Hồ Tứ Nương sững sờ.

Những người phụ nữ ở dưới gốc đại thụ cũng kinh hãi, từng người đứng dậy khỏi băng ghế nhỏ, đi về phía bên này.

"Cháu là Tiểu Kiều Kiều nhà lão Kiều sao?" Hồ Tứ Nương há hốc vì kinh ngạc, nào nghĩ cái cô bé mập mạp kia bây giờ đã biến thành một mỹ nhân cao gầy! Mà bà ta còn vừa nói xấu cô nữa!

"Đúng thế ạ! Không phải vừa rồi cô còn nói về cháu sao?!" Diệp Kiều cũng không có khách khí, cười lạnh lùng nói.

Lần đầu tiên trở lại sau ngần ấy năm đã gặp được Hồ Tứ Nương đang nói về nhà cô điên đảo như vậy, có thể nghĩ được mấy năm qua cô không ở đây đã như thế nào! Mấy năm qua cha mẹ đã nhận không ít tin đồn? Nhất là mẹ, bà là người ngay thẳng, thiện lương, sợ nhất phiền phức, mấy năm qua bà đã phải chịu những uất ức gì?!

"Tiểu Kiều à, vừa rồi cô, cô... Cái này..." Hồ Tứ Nương lúng túng nói không ra lời.

"Chị gài này, Diệp Kiều này chắc chắn là cháu gái nhà họ Diệp. Lão thủ trưởng của chúng tôi rất thương cô ấy. Đây này nhân dịp cô bé được nghỉ hè đã bảo chúng tôi đưa cô ấy về thăm nhà một chút. Sau này chị đừng truyền ra những chuyện đổi trắng thay đen này, nếu để nhà họ Diệp biết thì không ổn đâu!" Nữ quân nhân đi cùng Diệp Kiều "Nhắc nhở" Hồ Tứ Nương.

Hồ Tứ Nương nghe nữ quân nhân kia nói, sợ đến hai chân nhũn ra.

Diệp Kiều thoải mái chào hỏi Diêu Nhị Nãi, Trần Tam Nãi, Chu Nhị Nương, sau đó lòng chỉ muốn về nhà, trên đường còn gặp hàng xóm cũ Chu Đại. Cô kích động suýt khoác, ông lão đã già rồi, kiếp trước khi cô về ông cụ đã qua đời.

Ông cụ đánh giá thật lâu mới tin cô là Kiều Kiều mập mạp kia.

"Con nhóc ngoan, nhanh về nha đi, chân cha cháu bị xe đυ.ng, mười ngày rồi còn chưa hết sưng đấy!" Bà Chu Đại nắm chặt tay cô.

Diệp Kiều căng thẳng trong lòng, tại sao cha cô lại bị thương sớm hơn cô ước tính ở kiếp trước?