Chương 33: Nhớ anh, moah moah

Hai ba ngày nay trở về quê nhà, Diệp Kiều đều bận rộn chuyện nhà, đầu tiên là chữa chân cho cha nuôi!

Kiếp trước, ông đã nghe lời dượng nhỏ, để tiết kiệm tiền thuốc men mà đến phòng khám dởm đó châm cứu, phòng khám ngay cả giấy phép hành nghề cũng không có, chứ đừng nói đến điều kiện vệ sinh, kim châm cứu chưa từng khử trùng. Cha nuôi cũng vì châm cứu mà bị nhiễm trùng, vốn chỉ tụ máu mưng mủ một chút thôi, sau đó lại không thể không đi phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật, toàn bộ vết sưng xẹp xuống, chất đạm cũng giảm xuống, ông không nỡ dùng tiền bổ sung chất đạm, thời gian về lâu về dài, thân thể càng ngày càng kém, bị bệnh thoát vị, tình hình chuyển xấu, cuối cùng thành bệnh nan y.

Ngày thứ hai về nhà, cô đã đưa chưa nuôi lên thành phố, vào bệnh viện tốt nhất thành phố, tìm chuyên gia hội chẩn.

Chỉ là một cuộc phẫu thuật rất nhỏ đã hút máu tụ ra, truyền nước kháng viêm mấy ngày là cơ bản có thể tự do đi lại.

Ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy một chiếc điện thoại công cộng màu cam nổi bật bên cạnh một tiệm bán báo, cô sực nhớ ra, nên gửi tin nhắn cho Lục Bắc Kiêu rồi!

Cầm điện thoại lên, Diệp Kiều bi kịch phát hiện ra, hình như mình đã quên mất cách gửi tin nhắn rồi!

Kiếp trước lúc cô chết đã là năm 2015, máy nhắn tin gần như đã mất tăm mất tích vào năm 2000! Ai mà còn nhớ cách dùng thế nào chứ!

Dưới sự chỉ dẫn của ông cụ bán báo, Diệp Kiều đã kết nối được với tổng đài.

Tổng đài vẫn là nhân tạo, đầu bên kia vang lên âm thanh ngọt ngào của chuyên viên tổng đài: “Xin chào quý khách, mời gửi tin nhắn!”

“Anh Kiêu, em đang ở thành phố L, nhớ anh! Moah moah!”

Diệp Kiều nói mà không hề xấu hổ chút nào, ông cụ ở sạp báo đang đeo kính lão đọc báo bỗng ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái.

Con gái bây giờ, đúng là càng ngày càng cởi mở.

“Ông ơi, bao nhiêu tiền ạ?”. Diệp Kiêu cười hỏi.

Ông cụ dựng thẳng hai ngón tay.

“Hai tệ ạ?”. Diệp Kiều đang định trả tiền.

“Hai hào!”. Ông cụ lại nói.

“Rẻ thật…”. Diệp Kiều nói thầm.



“Đã bố trí trực thăng xong xuôi chưa?! Còn nửa phút cuối cùng! Nếu máy bay vẫn chưa tới, cứ một phút chúng tôi sẽ gϊếŧ một con tin!”

“Đừng! Cứu tôi với! Tôi không muốn chết!”

Sau khi kẻ bắt góc la hét, chúng đã bắt các nhân viên nữ trong tòa nhà này.

Thời gian bắt đầu đếm ngược.

“Ba giây cuối cùng! Máy bay đâu?! Tôi muốn nổ súng!”

“Thằng kia, để ông Kiêu của mày đưa mày đi trình diện tổ tông trước!”. Lục Bắc Kiêu đang nằm sau khẩu súng bắn tỉa, âm u nói, lập tức bóp cò.

Viên đạn xuyên qua thủy tinh, bắn về phía thái dương bên phải của tên bắt cóc!

Tên bắt cóc ngã xuống, con tin không hề bị thương chút nào.

Hoàn hảo!

Trong lúc bốn kẻ bắt cóc còn lại đang hoảng loạn, tay súng bắn tỉa số hai cũng nổ súng!

“A Kiêu, hướng ba giờ!”. Quan sát viên kiêm chỉ huy viên Diệp Thành nói với anh thông qua tai nghe.

“A Kiêu là ai, ở đây chỉ có ông Kiêu!”. Lục Bắc Kiêu thản nhiên nói, trong lúc nói chuyện, anh đã đánh gục kẻ bắt cóc đang chạy thục mạng ở hướng ba giờ.

“Thôi đi! Cậu đấy, sớm muộn gì tôi cũng khiến cậu gọi tôi bằng anh!”. Diệp Thành lớn hơn anh một tuổi!

Nghe Diệp Thành nói vậy, Lục Bắc Kiêu chỉ cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.

Mẹ nó!

Tương lai đúng là anh phải gọi Diệp Thành bằng anh thật!



Sau khi bộ đội đặc chủng đến, trong vòng mười phút, tòa nhà đã hủy bỏ lệnh phong tỏa, năm kẻ bắt cóc đều bị tiêu diệt hoàn toàn, quần chúng căn bản không biết bộ đội đặc chủng đã rời đi lúc nào.

Suốt ngày đánh lộn ẩu đả, thu phí bảo hộ, bắt nạt dân chúng thì đã là gì!

Đao thật súng thật xử trảm kẻ ác, con mẹ nó đó mới gọi là đẹp trai!

Tên côn đồ vẫn đang xem nắm chặt tay, thề thốt trong lòng rằng mình cũng muốn tham gia quân ngũ!

Tên côn đồ này tên là Hứa Nghị.

Lúc này, đội Sói Hoang A đã lên trực thăng, Lục Bắc Kiêu chạm vào cái máy BP trong túi mà anh lén đem ra ngoài, lặng lẽ mở máy.