Chương 38: Cô huấn luyện anh thì còn tạm được!

Cô nhóc này đang lo tương lai không quản được anh sao!

Lục Bắc Kiêu nhếch môi, anh ngồi dưới đất dựa vào bàn làm việc, gác một chân lên, trên đầu gối để cái gạt tàn của chính ủy, anh gạt tàn thuốc một cái, một cái chân khác miễn cưỡng đưa lên, trên chân còn mang giày tác chiến.

“Không cần sợ, chỉ cần em ngoan ngoãn, hầu hạ anh cho thoải mái, anh sẽ xoay quanh em!”. Anh trầm giọng nói, khóe miệng nhếch cao hơn cả chữ cao.

Lưu manh!

Diệp Kiều sao lại không rõ ý anh chứ!

“Anh, hầu hạ thế nào thì anh sẽ thoải mái?”. Lúc nói chuyện, cô lặng lẽ liếc nhìn cửa phòng, nhà ở quê có ba phòng, phòng ngủ phía đông, phòng khách, phòng ngủ phía tây, cô đang ở phòng ngủ phía tây. Bị cha mẹ nghe thấy thì lúng túng lắm!

Cậu Lục ngây thơ bây giờ cũng tràn ngập hình ảnh không ngây thơ trong đầu, chưa từng ăn thịt heo lẽ nào còn chưa thấy heo chạy? Chỉ nghe lời miêu tả của Diệp Thành và Chu Khải, anh cũng hiểu được mấy chiêu thức rồi!

Hầu kết anh không được tự nhiên mà trượt lên trượt xuống: “Ngoan, sau này anh sẽ từ từ huấn luyện em!”

Huấn luyện?

Không thể không nói, cô huấn luyện anh thì còn tạm được đấy!

Ừm, đời này nhất định phải huấn luyện anh thành một người dịu dàng ấm áp, không thể lăn lộn rồi lăn vào chỗ chết luôn được! Hại cô bây giờ còn bị ám ảnh!

Trong đầu Diệp Kiều hiện lên hình ảnh nữ vương cầm roi da huấn luyện nam sủng của mình, ngẫm lại vừa buồn cười vừa thoải mái!

“Ừm, em chờ!”. Cô ngoan ngoãn trả lời.

Mẹ kiếp, hôm nay không thể nào hàn huyên được nữa, càng ngày càng nóng, Lục Bắc Kiêu hút mạnh hơi thuốc cuối cùng.

Thuốc của lão chính ủy đặc biệt cung cấp không mạnh bằng thuốc của lão Lục!

Anh chán ghét dập thuốc.

Lúc này, anh chỉ muốn lôi cô nhóc ở đầu bên kia điện thoại sang mà hôn cho chết thôi!

“Lúc nào về thành phố J?”. Không thể trêu đùa nữa, anh không thể bại lộ! Anh hắng giọng, hỏi.

“Một thời gian nữa, anh trai của em gây chuyện ở trường, anh ấy ở thành phố N, hai ngày này em phải qua xem thử!”. Diệp Kiều nghiêm túc nói, anh trai là con trai của cha mẹ nuôi, Kiều Thiêm, cũng chỉ lớn hơn cô hai tuổi, học đại học hệ năm năm ở thành phố N.

Đã tốt nghiệp, nhắc đến người anh kia, cô quả thật có thể biên tập thành một bộ tiểu thuyết!

“Người trong xã hội? Em có thể giải quyết? Ông cụ Diệp không sắp xếp người về cùng em à?”. Lục Bắc Kiêu nghiêm túc hỏi.

“Sắp xếp cảnh vệ anh Tiểu Đổng đi cùng em, còn có một chị gái từ văn phòng của trung tâm cán bộ kỳ cựu về hưu ở đại viện!”. Cô nói đúng sự thật, Tiểu Đổng và nữ quân nhân đã được cô khuyên ở lại nhà khách ở thị trấn, ở quê không tiện, cô ở nhà cũng không có gì nguy hiểm, có việc mới có thể gọi bọn họ tới.

“Tiểu Đổng dùng được cái rắm à!”

“…”. Diệp Kiều hết nói nổi, có ai xem thường người ta như anh sao! Anh Tiểu Đổng dù gì cũng là cảnh vệ cầm súng bên cạnh cụ tham mưu trưởng đấy!

“Trước tiên em qua đó xem thử, anh trai của em cũng có lỗi, gây chuyện thị phi ở trường, nhà trường giam bằng tốt nghiệp của anh ấy. Em đã nói chuyện với cô bạn gái ngoài trường, trong nhà làm ăn, chọc người trên đường, anh của em đối phó giúp nhà cô ấy, hình như còn đánh người ta bị thương! Em qua đó đưa anh ấy về quê, nói chuyện với nhà trường, lấy lại bằng tốt nghiệp, người trong xã hội, chỉ cần trốn!”. Kiếp trước, người anh này của cô sau đó lại bị lừa vào một tổ chức bán hàng đa cấp có vũ trang, chịu không ít tội mới thoát ra được.

“Anh em tên gì? Học trường nào? Năm bao nhiêu?”. Anh trầm giọng hỏi.

Diệp Kiều sao lại không rõ anh đang muốn giúp cô chứ.

“Anh Kiêu, anh chuyên tâm làm việc của anh đi, việc nhà em em có thể tự giải quyết, thật đấy!”. Cô thật sự không muốn khiến anh phân tâm, sợ anh lại gặp chuyện không may như kiếp trước.

Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh gì, Diệp Kiều hiểu, anh Kiêu chủ nghĩa đàn ông của cô lại tức giận rồi.

“Anh ấy tên là Kiều Thiêm! Học viện vận tải đường thủy thành phố N, năm 90, vừa vặn năm nay tốt nghiệp!”. Diệp Kiêu thức thời trả lời.