Chương 42: Em gái ngồi đầu thuyền đi, anh đi trên bờ

Anh ta có mái tóc dài màu vàng, một bên tai có đinh, mặc một chiếc áo vest hình tam giác màu trắng, trên cánh tay có hình xăm gì đó không thể nhìn thấy, mặc quần jean, đi dép tông, người anh em với phong cách quái dị này là ai vậy?

Khuôn mặt nhìn cũng được, lông mày rậm và đôi mắt to, sống cũng mũi cao, anh ta đút hai tay vào túi quần, cười toe toét nhìn cô.

Đối phương cũng nhìn cô chắm chằm, khí hậu ở đâu đúng là tốt, Tiểu Nhị Nha năm đó bây giờ lại xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn mấy minh tinh ở Hồng Kông.

“Nhị Nha! Nhị bánh bao! Không nhận ra anh nữa à?” Anh chàng với phong cách quái dị kia nhìn cô cười nói.

Trên thực tế, thời đại này vẫn chưa hết mấy phong cách đó, mười năm sau phong cách này đã không còn, người anh em này đúng là ông tổ của phong cách.

Hay là bạn thân hồi nhỏ của cô nhỉ, qua độ tuổi dậy thì, mặt mày ai cũng thay đổi, cô đương nhiên không nhận ra rồi!

Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra vết sẹo dưới cằm.

Diệp Kiều biết là ai rồi!

“Tôn, Tôn Kiếm!” Cô hào hứng nói, người này là Tôn Kiếm, lớn hơn cô một tuổi, từ nhỏ đến lớn luôn không hợp với cô, biệt danh là Maruko!

Vì vậy, mỗi khi cô nhìn Chi-bi Maruko thì cô sẽ nhớ tới anh ta.

Vết sẹo trên cằm anh ta vẫn là kiệt tác của cô!

“Đúng vậy, anh Kiếm đây, chắc đẹp trai qua nên không nhận ra đúng không? Hahahaha!” Tôn Kiếm nói một cách đắc thắng.

Đẹp trai…!

“Ha ha…Ờ thì, đẹp trai, đẹp trai chết được!” Haha! Diệp Kiều cho rằng anh đang nói đùa! Đúng là không thể hiểu được vẻ đẹp của phong cách quái dị này!

Kiếp trước chỉ nhớ Tôn Kiếm đến thành phố T, bên cạnh thành phố J, làm DJ trong quán bar, anh sinh ra đã có đam mê ca hát, cũng có giọng hát hay, nhưng mà đứa trẻ sinh ra ở nông thôn thì làm sao thành ca sĩ nổi tiếng được chứ? Vậy nên anh chỉ làm DJ trong quán bar thôi.

Tôn Kiếm thậm chí còn đắc ý hơn, lắc lắc cái mái xéo dài một bên của mình, cho rằng như vậy là đẹp trai.

Thực tế mà nói, đường nét khuôn mặt của anh ta không tệ, nhưng phong cách thì…

Thực sự là lòe loẹt vô cùng.

“Anh không đi học nữa thì định làm gì?” Hai người đứng bên cột điện thoại nói chuyện rôm rả.

“Anh đến thành phố, anh muốn làm ca sĩ.” Tôn Kiếm tỏ vẻ tự tin.

“Cũng được đó, có chí hướng!” So

với những người chỉ chờ kết hôn, sinh con, anh cũng không phải người chờ sự sắp đặt!

Cô là người đầu tiên nói anh có chí hướng! Thường thì người trong làng xem anh ta như một con quái vật!

Tôn Kiếm nhìn cô gái trước mặt không còn là một cô bé mũm mĩm nữa, trong lòng thích thú vô cũng! Đúng là tri kỉ!

“Nhưng mà, anh hiểu nhạc lý không?” Diệp Kiều nói thêm.

“Anh không hiểu lắm.”

“…”

“Anh hát em nghe một bài đi!” Cô lại nói.

Tôn Kiếm đang dựa vào cột điện thoại lập tức đứng thẳng dậy, giơ tay phải làm micro và hát: “Em gái, em ngồi mũi thuyền nha, anh đi trên bờ, yêu thương, yêu thương, dây buộc thuyền đung đưa đung đưa…”

“…” Diệp Kiều lại im lặng, người anh em này quả là khôi hài.

Nhìn thấy Diệp Kiều không thích, Tôn Kiếm lập tức dừng lại: “Để anh hát em nghe bài Vong Tình Thủy! Ai cũng nói bài này anh hát giống Lưu Đức Hoa!”

“…”

“Aha, cho ta một chén nước quên tình,

Đổi cho ta một đêm không đôt lệ

Tất cả sự chân thành hãy để mưa gió cuốn đi

Tình yêu cho đi không thể lấy lại được

Cho ta chén nước quên đời đổi lấy cuộc đời đừng buồn.

Cho dù ta say, dù trái tim tan nát…”

Phải nói, anh hát bài này khá xuất sắc!

“Sao, nghe hay không?” Hát xong, Tôn Kiếm tự hào hỏi.

“Tốt!” Diệp Kiều nghiêm túc, nghĩ đến kiếp trước mình cũng rất tài giỏi, nhưng lại không có cơ hội, thầm nghĩ, kiếp này nàng có thể giúp được cho anh không? Có thể biến anh thành một ca sĩ nổi tiếng!

“Khi nào đến thành phố J thì em gọi cho anh, nếu anh đi thì nhớ nói em!” Cô nhiệt tình nói.

Tôn Kiếm cảm động rớt nước mắt!

Trời tối dần, cô về nhà, vừa tới cửa đã gặp người hàng xóm kế bên, anh hai lại thi trượt đại học thêm một năm!

Vào năm thứ hai, anh lại bị rớt khỏi danh sách.

Nhớ tới kiếp trước, năm thứ ba, anh vẫn thiếu một điểm, Diệp Kiều không khỏi cảm thấy có lỗi với anh. Điểm số của anh ấy rõ tốt, nhưng anh ấy đã không điền đầy đủ vào các nguyện vọng.

Cô nhìn thấy anh ỉu xỉu, đầu tiên cô khen ngợi cái đã, sau đó, cô nói chuyện này không thành vấn đề.

“Anh hai, anh đưa số điện thoại cho em, nhà em có người quen làm ở sở giáo dục, đến lúc đó nhờ người ta hướng dẫn được không? Anh đừng nản chí, năm này không được thì năm khác!” Ở kiếp trước, sang năm cô cũng thi đại học, trúng tuyển trường gì điểm số bao nhiêu cô cũng quên rồi. Thời đại này vẫn nên chọn nguyện vọng cao cao một chút, có người thân ở sở giáo dục nên mọi chuyện cô đều nắm trong lòng bàn tay.

Ây da, chỉ là kiếp trước học ngu quá nên cũng chẳng nhớ được cái đề đại học nào…

Sắp tới đây cô vẫn phải tự học hỏi rồi!

Anh hai cũng đồng ý.

Diệp Kiều cảm thấy mình đúng là một vị cứu tinh!