Chương 46: Báo cáo! Tôi đi gặp cô dâu của tôi!

Hai tay Lục Bắc Kiêu để nghiêm chỉnh bên túi quần, đứng thẳng người! Anh chưa bao giờ nghiêm túc đứng trước mặt Lão Thái như vậy, bây giờ vì con bé này mà, chịu cúi đầu rồi!

“Báo cáo! Tôi đi gặp cô dâu của tôi!” Giọng nói vô cùng dứt khoát, như muốn xuyên thủng nóc phòng.

“Phụt!”

Lão Thái mặc bộ đồ quân nhân đang đứng uống nước, xém chút nữa là bị sặc chết!

Ôi trời!

Đúng là vất vả lắm mới có thể ra oai trước mặt thằng nhóc này một lần!

Trong đại đội, dù có xảy ra chuyện gì thì Lục Bắc Kiêu vẫn không chịu cúi đầu! Anh cũng chưa xin xỏ ai bao giờ!

Lão Thái suýt chút bị nghẹn, dùng ánh mắt sắc bén hỏi lại anh: “Không đi không được à?”

“Báo cáo! Không đi không được!” Lục Bắc Kiêu vẫn nghiêm túc như vậy.

Ôi trời à, Lão Thái muốn ho lắm rồi, cuống họng ngứa không chịu được!

Lão Thái thất vọng.

Được!

Tên này cũng là một tên khiến người khác đau đầu, không đồng ý cũng không được!

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Mặt Lão Thái vẫn lạnh lùng như cũ.

Lục Bắc Kiêu nhếch mép lên, cười lạnh, lời này Lão Thái đúng là không nên nói ra đâu nha, ông Kiêu đây trước giờ sống theo quy củ chưa từng vi phạm gì, giờ đây cũng xin nghỉ phép đàng hoàng mà không cho thì đừng trách sao ông đây tạo phản!

“Mười giờ tối, lúc đó cậu phải có ở đây!” Lão Thái nói.

Lục Bắc Kiêu giẫm chân, nghiêng đầu nhìn Lão Thái: “Mười hai giờ!”

“Mười một giờ!” Tên nhóc này! Không coi bề trên ra gì!

“Mười hai giờ!” Lục Bắc Kiêu không chịu thương lượng, chắc ăn phải là mười hai giờ.

Thật là không nhịn được mà, mặt Lão Thái đỏ lên: “Đừng để mấy tên kia biết đấy!”

“Vâng!” Lục Bắc Kiêu lập tức lên tiếng, sau đó bước ra khỏi phòng làm việc tạm thời của Lão Thái. Vừa bước ra thì anh nghe thấy tiếng ho khan, kịch liệt!

“…” Lão Thái đúng là biết giả bộ.

⸺⸻⸻

Sau khi Diệp Kiều mắng cho Kiều Thiêm một trận, muốn anh ta theo cô rời khỏi thành phố N, tất nhiên là Kiều Thiêm không chịu rồi, lúc đó, bạn gái Kiều Thiêm là Ninh Tĩnh lại tìm đến.

Kiếp trước cô chỉ nghe mẹ nhắc qua người con gái này, chứ chưa gặp qua.

Ninh Tĩnh lớn hơn Kiều Thiêm hai tuổi, xinh xắn, trước kia có một cửa hàng nhỏ bán nữ trang bên cạnh trường của Kiều Thiêm.

Diệp Kiều giới thiệu qua loa với cô, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính.

“Chị Ninh, chuyện của chị với anh em cuối cùng định như thế nào?” Kiếp trước, mẹ nói, anh rất yêu Ninh Tĩnh, Ninh Tĩnh cũng không nỡ xa anh, lúc anh rời đi, cô chạy theo xe buýt thật lâu. Là người nhà cô chê nghèo ham giàu, Ninh Tĩnh lại là con một, nên tất nhiên bọn họ không có khả năng bên nhau. Nhà cha mẹ cũng là nhà có trách nhiệm, cũng không đồng ý cho anh cả ở lại thành phố N, tránh để bị người khác coi thường.

Những điều này đều là cô nghe nói, bây giờ, nhìn hai người trước mặt, cô mới rõ ràng.

“Kiều Kiều, chị sẽ thuyết phục người nhà chị, cùng với Kiều Thiêm buôn bán quần áo!” Ninh Tĩnh chân thành nói, lúc này sắc mặt Kiều Thiêm có gì đó không ổn, cứ nhìn ra cửa xem xét.

“Chạy mau!” Kiều Thiêm hét lên một tiếng, xông đến, một tay nắm một người kéo họ chạy về hướng cửa sau.

Đám người này nhất định là theo đuôi Ninh Tĩnh mà tìm đến.

Người núp trong bóng tối thấy có người đuổi theo Diệp Kiều liền lập tức xong ra ngăn cản, hai bên đánh nhau một trận, dù sao bên kia cũng nhiều người hơn nên vẫn có người chạy được vào bên trong căn phòng, đuổi theo bọn họ.

Kiều Thiêm kéo Diệp Kiều và Ninh Tĩnh chạy, phía sau có người cầm dao bầu đuổi theo.

“Anh, không sao, em có thể chạy được!” Diệp Kiều tránh tay Kiều Thiêm, lớn tiếng nói.

Cũng không biết sao, Diệp Kiều cảm thấy đây mới là chính mình, người nhẹ như chim, chạy mà không cảm nhận được hơi thở, mà Ninh Tĩnh thì sớm đã mệt mỏi rồi, chạy không nổi nữa: “Anh, bên phải là trường học, các người chạy hướng đó đi!” Nơi này có nhiều trường cao đẳng đại học, Diệp Kiều nhanh nhảu nói.

Bình thường, trường học có bảo vệ, đám người này sẽ không dám làm bậy.

“Kiều Kiều, một mình em…” Kiều Thiêm lo lắng hỏi, mà Diệp Kiều đã chạy xa rồi.

Kiều Thiêm đành kéo Ninh Tĩnh cùng Diệp Kiều chia nhau ra chạy.

“Tên khốn này, chạy cũng nhanh thật a!” Năm người đuổi theo Diệp Kiều, chạy không kịp, tận mắt thấy cô chạy càng ngày càng nhanh, thở hổn hển nói.

Diệp Kiều cảm thấy mình đi thi đấu được rồi!

Thật xui xẻo, phía trước là ngõ cụt!